Quy Tắc Sống Còn Trong Hậu Cung - Chương 114

Cập nhật lúc: 2024-12-11 14:58:52
Lượt xem: 64

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Ngươi tỉnh ," Liễu Tuệ xuống mép giường Dương Thư Hoa, sửa góc chăn giúp nàng , mặt mỉm , bình thản : "Ta nghĩ là ngươi còn ngủ thêm một lát nữa."

 

Nếu Liễu Tuệ mở miệng chuyện, Dương Thư Hoa gần như sắp nhận mắt là ai, thật sự là nữ nhân mắt khác nhiều so với Liễu Tuệ trong ấn tượng của nàng : "Sao ngươi ở trong cung của ?" Dương Thư Hoa nữ nhân gầy đến nỗi da bọc xương, lộ vẻ già nua, tại trong lòng kìm mà phát lạnh.

 

Liễu Tuệ Dương Thư Hoa hầm hầm giận dữ nhưng khí thế đủ, : "Lẽ nào thể đến Liên Nguyệt các ?" Lúc nàng đưa tay day thái dương, dịu dàng : "Chúng từng ở gần , cũng coi như là tỷ một thời, ngươi sinh một Hoàng tử, là tỷ , thế nào cũng cần qua đây chúc mừng một chút, là tỷ tỷ quên ?"

 

"Con?" Dương Thư Hoa lúc mới chú ý tới trong phòng quá yên tĩnh, vội chống hai tay định dậy thử, nhưng chắc là vì mới sinh con lâu, còn sức lực gì, thể nâng lên một nữa ngã về giường: "Con của , ngươi gì con ? Ta cho ngươi con của là Hoàng tử, là con của Hoàng thượng," Dương Thư Hoa sợ, nàng dựa phận của đứa bé để đe dọa Liễu Tuệ.

 

Liễu Tuệ mắt lạnh Dương Thư Hoa phô trương thanh thế, khóe miệng nhếch lên: "Ta ngươi sinh Hoàng tử," khi xong câu đó, nàng mỉm Dương Thư Hoa, trong mắt sự trào phúng: "Đáng tiếc bởi vì ngươi, nó mới sinh mang tiếng lưng, ngươi cảm thấy hổ thẹn với nó ?"

 

"Ngươi ý gì?" Dương Thư Hoa hung tợn trừng mắt Liễu Tuệ: "Con của Hoàng tử, là một trong hai Hoàng tử của Hoàng thượng, nó sinh định là vô cùng tôn quý."

 

Liễu Tuệ Dương Thư Hoa như đứa ngốc, đó phá lên , qua một lúc lâu nàng mới ngừng: "Có lẽ ngươi an phận một chút, nó còn thể tôn quý như ngươi . Đáng tiếc, nó đầu thai, gặp một mẫu như ngươi, lẽ nào ngươi quên hôm nay là ngày mấy ?"

 

"Hôm nay?" Hai mắt Dương Thư Hoa ngừng chuyển động: "Hôm nay... Hôm nay là mười lăm tháng bảy?" Sau khi xong, nàng chút tin, tay trái nắm lấy Liễu Tuệ đang ở mép giường : "Ngươi cho hôm nay là mười lăm tháng bảy, là mười sáu tháng bảy là mười bốn tháng bảy? Dù thế nào cũng thể là mười lăm tháng bảy."

 

Liễu Tuệ Dương Thư Hoa vẻ sụp đổ, kéo tay nàng khỏi tay áo : "Ngươi là đang đau lòng cho , là khổ sở cho con ngươi?"

 

"Không thể nào, hu hu..." Dương Thư Hoa lên: "Sao thể như ?"

 

Liễu Tuệ dáng vẻ nước mắt nước mũi lấm lem của Dương Thư Hoa, nhịn mà bật , đầy khinh thường: "Ngươi là đang đau lòng cho bản ngươi, đứa bé dù là sinh mười lăm tháng bảy, nhưng dù nó cũng là nhi tử của Hoàng thượng. Tuy rằng mất một cơ hội, nhưng đời của nó, chỉ cần nghĩ đến những thứ nó nên , nó vẫn sống . Ngươi đau lòng như là vì nó thể mang đến vinh hoa phú quý cho ngươi ?"

 

"Ngươi thì cái gì?" Dương Thư Hoa Liễu Tuệ , thuận tay lấy chiếc gối đập về phía nàng , gầm thét lên : "Nó là Hoàng tử, là Hoàng tử đó."

 

Liễu Tuệ một tay bắt lấy chiếc gối Dương Thư Hoa đập tới, khẩy: "Là Hoàng tử thì thế nào, là Hoàng tử thì nhất định sẽ thừa kế Đế vị , ngươi sinh con xong ngốc chứ?" Nói xong lạnh lùng liếc Dương Thư Hoa một cái, ném chiếc gối xuống đất: "Có thời gian mơ, bằng chúng tính toán sổ sách của xem, dù thời gian cũng còn nhiều."

 

"Ngươi... Ngươi cái gì?" Dương Thư Hoa Liễu Tuệ chuyện , cả khỏi chút hoảng loạn: "Ngươi đang cái gì, ... hiểu, mệt, ngủ."

 

"Ngủ?" Trên mặt Liễu Tuệ ý , nàng nghiêng đầu Dương Thư Hoa, trong mắt lộ vẻ ngây thơ: "Ngươi cảm giác ngươi chỗ nào đúng ?"

 

Ánh mắt Dương Thư Hoa chuyển động một vòng, đó đột nhiên mở to hai mắt, kéo tấm chăn mỏng đang đắp , một tay chống lên xuống , nệm một mảng đỏ tươi: "A...," nàng hét lên, đó ngã trở giường, cả phát run : "Ngươi gì với ? Người ... Người mau tới đây... ô ô..."

 

Liễu Tuệ dáng vẻ run rẩy của Dương Thư Hoa, cuối cùng hài lòng nở nụ : "Ngươi cần kêu nữa, trong Liên Nguyệt các trừ ngươi thì chỉ còn , ngươi kêu rách cổ họng cũng vô dụng, phí sức mà thôi."

 

"Không thể nào," Dương Thư Hoa sức hét lớn nữa: "Lục Khỏa... Lục Khỏa..."

 

"Lục Khỏa?" Liễu Tuệ nhạt, đến vô cùng châm chọc: "Không nàng ngươi đưa đến Thận Hình tư ? Nói đến chuyện , còn cảm ơn hai cung nữ , rốt cuộc là tiêu uổng bạc. Không thì Lục Khỏa quấn lấy, cũng dễ tiến Liên Nguyệt các của ngươi," đến đây, mắt nàng về phía của Dương Thư Hoa vẫn đang ngừng chảy máu: "Đương nhiên ngươi cũng sẽ uống hoa hồng Tây Tạng cực phẩm chuẩn cho ngươi."

 

"Ngươi cái gì?" Dương Thư Hoa hoa hồng Tây Tạng, hai mắt trợn tròn, mí mắt còn vương hai giọt nước: "Sao ngươi thể cho uống hoa hồng Tây Tạng?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/quy-tac-song-con-trong-hau-cung/chuong-114.html.]

 

"Sao thể cho ngươi uống hoa hồng Tây Tạng ?" Lúc Liễu Tuệ Dương Thư Hoa, ánh mắt trở nên lạnh băng, ngay cả giọng cũng lộ sự âm trầm: "Lúc ngươi hạ nha phiến , ngươi nghĩ đến chuyện tha cho một ?"

 

"Nha phiến?" Dương Thư Hoa cứng , vẻ chất phác hỏi: "Nha phiến gì?"

 

Liễu Tuệ bật một tiếng: "Thì ngươi đó là thứ gì ?" Nói xong nàng thở dài: "May mà ngươi , thì bao nhiêu mất mạng trong tay ngươi."

 

Dương Thư Hoa cảm giác m.á.u của vẫn chảy mãi, hai tay run rẩy nắm tay áo Liễu Tuệ: "Cầu xin ngươi, tha cho , cầu xin ngươi, kêu thái y đến... Ta sắp xong ... hu hu..."

 

Lần Liễu Tuệ kéo tay áo nữa, chỉ là ánh mắt lạnh băng Dương Thư Hoa đang lóc cầu xin: "Đã từng như , cũng cầu xin ngươi như , còn chỉ một , nhưng cho đến tận giờ cũng từng nghĩ đến chuyện tha cho , bây giờ phong thủy đổi, rốt cuộc cũng đến lượt ngươi cầu xin ."

 

"Ta xin ngươi, xin ngươi tha cho , dám nữa," lúc ngày trong mắt Dương Thư Hoa, Liễu Tuệ là một điên, còn là một điên g.i.ế.c , nàng sợ, Liễu Tuệ thật đáng sợ, môi run rẩy lóc cầu xin: "Ta sẽ dám nữa."

 

"Quá muộn ," Liễu Tuệ lấy một túi gấm tinh xảo từ trong tay áo , đó run rẩy lấy một khối điểm tâm từ trong chiếc túi cho miệng, chịu đựng cơn buồn nôn mà nuốt xuống: "Tất cả quá muộn, hoa hồng Tây Tạng ở chỗ đều trong bụng ngươi, lượng hoa hồng Tây Tạng nhiều đủ để lấy hết m.á.u của ngươi."

 

Dương Thư Hoa , lẽ là khát vọng sống, nàng đẩy Liễu Tuệ ở mép giường , tự bò xuống giường, nhưng vì mới sinh con xong, hơn nữa mất quá nhiều máu, sức của nàng đủ để chống đỡ thể. Nàng quỳ rạp đất, đôi tay dùng sức bò bên ngoài: "Cứu mạng... Cứu mạng..."

 

Liễu Tuệ đất, trong miệng tự ăn điểm tâm mang tới, mắt Dương Thư Hoa đang dần bò bên ngoài. Máu của nàng vẫn chảy, thấm ướt mặt đất nơi nàng bò qua.

 

Dương Thư Hoa cảm giác nàng càng bò càng , ánh mắt cũng càng lúc càng mơ hồ, cửa Liên Nguyệt các cũng dần thấy, cuối cùng nàng còn thấy gì, cũng sức, sấp cách cánh cửa hai bước chân, cũng nữa.

 

Sau khi Liễu Tuệ ăn khối điểm tâm cùng trong túi, rốt cuộc chậm rãi lên, theo vết m.á.u ngoài, tới bên cạnh Dương Thư Hoa, xổm bên cạnh nàng , cố sức lật nàng , để nàng ngửa đất.

 

Nàng đôi mắt trợn to của Dương Thư Hoa, khóe miệng vô lực nhếch lên một chút, lấy một chiếc khăn gấm trong tay áo , Dương Thư Hoa lau bụi mặt: "Ta và ngươi đời xem như hòa , ngươi cũng cần gấp, cũng sắp , kiếp hai đừng gặp nữa."

 

Nói xong bao lâu, nàng che n.g.ự.c , chốc lát miệng bắt đầu sùi bọt mép. giống như nàng sớm , mặt lộ chút thống khổ nào, chăng chỉ là sự vui mừng vì cuối cùng giải thoát.

 

Sau mấy thở, nàng chịu nổi nữa, nghiêng đất, mặt hiện lên ý , nước mắt chảy nơi khóe mắt, nhỏ giọng nỉ non: "Cạnh trường đình, hoa đào nở, mười dặm đưa tiễn, nước mắt biệt ly. Mẫu khó buông, phụ hi vọng, con tìm phú quý, cuối cùng đoạn hồn. Ta chỉ mong kiếp ... Mong kiếp ... Có thể một khắc tiêu dao..."

 

Nói xong, nàng cũng dùng chút sức lực cuối cùng, ngang đất, thoáng những ngôi đầy bầu trời đêm, cuối cùng mang theo nụ nhắm hai mắt .

 

Đêm nay chung quy là một đêm ngủ, điện Càn Nguyên, Cảnh đế ngự án bản đồ hành quân phương bắc, Lộ công công lưng Cảnh đế dám thở mạnh. Ước chừng qua khỏi giờ tý, thái giám thủ vệ khấu đầu với Lộ công công. Trong lòng Lộ công công tuy một hai, nhưng vẫn lặng lẽ lui khỏi điện Càn Nguyên, ngoài điện nhỏ giọng hỏi: "Chuyện gì?"

 

"Bẩm Lộ công công, Dương Thục nghi của Liên Nguyệt các và Liễu Thục dung của Huyên Nhược các đều qua đời ở Liên Nguyệt các," tiểu thái giám vội vàng trả lời.

 

Lộ công công thở dài, xua tay cho lui : "Ta ," rón rén điện Càn Nguyên, cố ý thật nhỏ bẩm báo: "Hoàng thượng, hai vị đều ."

 

Cảnh đế dừng một chút, đó trầm giọng : "Dựa theo phân vị hạ táng , còn ngươi tự đến Ngọc Phù cung với Thục phi một tiếng, Dương thị còn, để cho nàng nuôi dưỡng tiểu Nhị."

 

"Vâng," Lộ công công Hoàng thượng là tiên đế, mặc kệ thế nào Nhị Hoàng tử cũng là con của Hoàng thượng, dù thế nào nữa Hoàng thượng cũng tìm chỗ an cho nó, để cho giày xéo.

 

Trong cung Ngọc Phù, Thục phi ngay ngắn tháp, hai mắt dại , rên một tiếng. Y Liên ôm tã lót màu xanh một bên, thỉnh thoảng đung đưa tã lót trong tay. Cũng là đói bụng là tiểu, đứa trẻ mới sinh trong tã lót rống lên.

Loading...