Quy Tắc Sống Còn Trong Hậu Cung - Chương 123
Cập nhật lúc: 2024-12-11 15:02:16
Lượt xem: 66
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/5VKnCdLkz0
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Từ sáng sớm hôm chính điện cung Chiêu Dương tất bật, bà đỡ sớm tới chuẩn . Khoảng qua giờ tỵ, Hoàng hậu dẫn một đám nữ quyến tới.
Lễ tắm ba ngày định là bắt đầu từ buổi trưa. Sau khi bà đỡ chuẩn xong thì bắt đầu thiêm bồn [1]. Khi kết thúc thiêm bồn, nhũ mẫu bế Tiểu Phì Trùng đưa cho Hoàng hậu, do Hoàng hậu giao Tiểu Phì Trùng cho bà đỡ, khi nhận đứa bé mới sinh, bà đỡ bắt đầu tắm cho nó.
[1] Thiêm bồn: trong lễ tắm ba ngày, bạn bè đặt đồng xu và các đồ vật khác bồn tắm bé để thể hiện sự chúc phúc.
"Oa..." Tiểu Phì Trùng mới đặt trong nước bắt đầu lớn, tiếng thật sự là vang rung cả trời.
Bà đỡ tiếng của Tam Hoàng tử, híp mắt, bắt đầu nâng phần cổ của Tiểu Phì Trùng lên tắm cho : "Gội đầu , Vương hầu, rửa lưng, giỏi hơn đồng lứa..."
Bà đỡ xong lời chúc phúc, đó dùng lá ngải đốt và gừng đặt lên trán Tiểu Phì Trùng, hơ hơ lên một lát, chải đầu cho Tiểu Phì Trùng, đó một loạt lời chúc phúc.
Lúc tắm xong, Tiểu Phì Tùng đến mặt đỏ bừng, bà đỡ vội bọc nó trong tã lót, khi giao cho Hoàng hậu, cuối cùng bà cũng thể thở phào nhẹ nhõm, căng thẳng cả nửa rốt cuộc thể buông lỏng.
Hoàng hậu bế Tiểu Phì Trùng, thấy nó dần ngừng , trong lòng khỏi mềm nhũn.
Đức phi cạnh Hoàng hậu, thấy Hoàng hậu ý định buông tay, đảo mắt một vòng : "Hôm nay lão thái quân nhà đẻ của Hi Tu nghi cũng đến, lão thái quân là phúc khí." Câu tiếp theo, nàng nữa.
Hoàng hậu ngốc, nụ mặt vẫn tự nhiên: "Đức phi lý, Thẩm lão thái quân là phúc khí."
"Thần phụ dám nhận lời khen của hai vị nương nương," tuy rằng hơn hai mươi năm cung nhưng Thẩm lão phu nhân vẫn hiểu rõ quy cũ trong cung, bà hành lễ với Hoàng hậu. Nếu hôm nay là lễ tắm ba ngày của Tam Hoàng tử, bà cũng sẽ cung góp vui.
Hoàng hậu bế Tam Hoàng tử đến chỗ nữ quyến nhà đẻ của Thẩm Ngọc Quân: "Lão thái quân cũng bế thử ."
Thẩm lão phu nhân vội phúc lễ : "Đa tạ Hoàng hậu nương nương."
"Nhanh lên," Hoàng hậu đưa Tam Hoàng tử cho Thẩm lão phu nhân, mặc dù nàng thuận mắt Tam hoàng tử, nhưng đứa trẻ của , cũng gì đáng lưu luyến.
Thẩm lão phu nhân thận trọng nhận lấy Tiểu Phì Trùng, viền mắt ướt nước, nhưng bà cũng là hiểu , vội chớp mắt mấy cái: "Tam Hoàng tử là một đứa bé ngoan." Lúc Tiểu Phì Trùng ngừng , hai mắt lờ đờ ngủ. Thích thị và Tiền thị là trưởng bối của Thẩm Ngọc Quân hôm nay cũng theo cung, hai Tam Hoàng tử, mặt đầy từ ái.
Đức phi mỉm gật đầu, với Hoàng hậu: "Trời quá lạnh, Tam Hoàng tử còn nhỏ, vẫn nên để nhũ mẫu bế Tam Hoàng tử về hậu điện thôi."
Thẩm lão phu nhân phụ họa theo: "Đức phi nương nương đúng ạ."
"Được." Hoàng hậu cũng dị nghị gì.
Nhũ mẫu vội nhận Tam Hoàng tử từ chỗ Thẩm lão phu nhân, hành lễ với khom lui về hậu điện.
Thẩm Ngọc Quân giường, dựa gối mềm, thấy nhũ mẫu thì vội vàng ngoắc bà đến. Nhũ mẫu đặt Tam Hoàng tử bên cạnh Thẩm Ngọc Quân lui qua một bên.
Lúc Trúc Vũ cũng theo: "Nương nương, chúng nô tỳ chuẩn nước ấm xong ."
Thẩm Ngọc Quân giọt nước mắt còn đọng nơi khóe mắt của Tiểu Phì Trùng, đau lòng : "Nhanh lên, nhân lúc nó xong, tắm cho nó, nhanh lên một chút," mấy thứ đồ linh tinh trong bồn tắm ba ngày , nàng yên tâm.
"Vâng," Trúc Vũ vội lui xuống chuẩn .
Sau khi Tiểu Phì Trùng tắm nước ấm xong, thoải mái dễ chịu bên cạnh Thẩm Ngọc Quân. Lúc nó ngủ yên, thỉnh thoảng còn chép chép cái miệng nhỏ.
"Nương nương, xem ai đến ?" Trúc Vũ mừng rỡ chạy , theo phía là nữ quyến Thẩm gia.
"Tổ mẫu." Thẩm Ngọc Quân ngẩng đầu lên lập tức thấy Thẩm lão phu nhân, còn mẫu của nàng và nhị thẩm: "Nhanh... Nhanh xuống, Trúc Vũ, nhanh dâng , còn nữa, bảo Thu Cúc chút điểm tâm mới đưa đến đây."
"Nương nương cát tường." Thẩm lão phu nhân dẫn hai tức phụ thỉnh an Thẩm Ngọc Quân.
"Nhanh, Trúc Vân nhanh đỡ họ dậy." hốc mắt Thẩm Ngọc Quân đỏ lên.
"Tạ ơn nương nương," Thẩm lão phu nhân Trúc Vân đỡ lên, tới bên giường Thẩm Ngọc Quân xuống: "Đừng , bây giờ con đang còn trong tháng, ." Bà tôn nữ khi sinh chút tròn trịa, trong lòng cũng cảm thán, ai thể tiểu tôn nữ lúc bây giờ là mẫu ?
Thẩm Ngọc Quân trong nước mắt: "Xem tôn nữ tiền đồ ," đó nàng mẫu và nhị thẩm phía tổ mẫu: "Mẫu và nhị thẩm nhanh , bây giờ con tiện, thì con nhất định sẽ xuống giường tiếp đãi ."
"Con vẫn nên an phận ở giường ," Thích thị kéo Tiền thị xuống ghế thêu Trúc Vũ đưa tới: "Bây giờ con giống đây, trong tháng nhất định kĩ, thì chỉ con chịu."
"Mẫu con sai, con thể qua loa ," Tiền thị dịu dàng, chút cảm thán. Tiểu chất nữ cung chớp mắt hai năm, ngờ chất nữ bà phúc khí lớn đến , an vững chắc sinh một Hoàng tử. Ngày Tam Hoàng tử sinh , nam nhân Thẩm gia đợi trong phòng Thẩm lão gia tử ở hậu viện suốt đêm, xem Thẩm gia thật sự sẽ tiếp tục ngủ đông nữa, đơn giản chỉ những tin đồn về điềm lành của Tam Hoàng tử mấy ngày nay trong kinh thành thì , là do lão gia tử nhà bà tay.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/quy-tac-song-con-trong-hau-cung/chuong-123.html.]
"Con ," Thẩm Ngọc Quân cảm thấy ấm áp trong lòng: "Trúc Vân và Trúc Vũ trông cả ngày, con gì, các nàng cũng sẽ theo ý con."
"Hai các ngươi đúng," Thẩm lão phu nhân Trúc Vũ, Trúc Vân bên cạnh: "Thật sự cảm ơn các ngươi vẫn luôn ở bên cạnh con bé, nếu các ngươi, trong nhà cũng yên tâm."
Trúc Vũ và Trúc Vân vội vàng hành lễ, đỏ mắt : "Những chuyện đền là bổn phận của nô tỳ, nhận nổi lời khen của lão tổ tông."
"Mau lên," Thích thị và Tiền thị một nâng một , thuận tay tháo vòng tay đeo cho Trúc Vân và Trúc Vũ.
"Không ." hai hoảng sợ, vội cúi đầu lùi về .
"Nhận ." lúc Thẩm Ngọc Quân mở miệng: "Mẫu và nhị thẩm thưởng cho các ngươi, các ngươi hãy nhận ."
Trúc Vân, Trúc Vũ , thể gì khác hơn là thận trọng nhận lấy: "Tạ ơn phần thưởng của hai vị phu nhân."
"Vậy là ." hai chị em dâu Thích thị trở ghế thêu.
Nữ quyến Thẩm gia ở cung Chiêu Dương nửa canh giờ rời . Thẩm Ngọc Quân chút nỡ, nhưng nàng cũng , chuyện hôm nay là do Hoàng thượng đặc biệt ân chuẩn, nàng mới thể gặp nhà một , thì chỉ thể chờ đến đầu tháng giêng năm .
"Nương nương, đừng thở dài, hôm nay là mười bốn tháng chạp, cách năm mới mấy ngày, chờ qua năm, lão phu nhân họ thể tới thăm ." Trúc Vũ ở bên cạnh thu dọn đồ lót của Tiểu Phì Trùng: "Hơn nữa phân vị của nương nương đủ , thể giữ lão phu nhân ở dùng cơm trưa."
Nghĩ như , trong lòng Thẩm Ngọc Quân cũng vui lên ít: " , mẫu họ cũng đến vội vàng nữa," trong khi nàng về phía nhi tử đang ngủ giường , nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của nó: "Phụ hoàng con lấy nhũ danh cho con thật đúng là sai, con ngủ xem, ngoại tằng tổ mẫu (bà cố ngoại) và ngoại tổ mẫu (bà ngoại) ở đây một lúc lâu mà con dậy nào."
Buổi tối Cảnh đế đến cung Chiêu Dương, nội thất, chỉ thất hai mẫu tử đang châu đầu ngủ.
Thẩm Ngọc Quân vốn đang ngủ ngon, đột nhiên mơ thấy một đôi mắt lớn như chuông đồng đang chằm chằm nàng, dù nàng chạy đến , đôi mắt vẫn thể theo nàng: "Á..."
"Sao ?" Cảnh đế đang ghế quý phi cầm quyển sách sử xem, đột nhiên tiếng hét của Thẩm Ngọc Quân, vội vàng đầu về phía giường: "Nàng mơ thấy ác mộng, gần đây chuyện gì trái với lương tâm ?"
Thẩm Ngọc Quân mơ màng Cảnh đế: "Vừa Hoàng thượng chằm chằm thần ?"
Cảnh đế khẽ một tiếng: "Trẫm mẫu tử các nàng hồi lâu, các nàng đều chẳng phản ứng gì. Trẫm bảo Tiểu Lộ Tử dời ghế quý phi đến đây, tự tìm quyển sách xem một chút. Sao nào, nàng mơ thấy trẫm ?" Nói đến đây khựng một chút: "Không đúng, nàng mơ thấy trẫm, hét cái gì , lẽ nào nàng chuyện gì với trẫm?"
Thẩm Ngọc Quân cụp mắt xuống, lén trợn mặt: "Thần mơ thấy một đôi mắt lớn thật lớn, chằm chằm thần ."
Cảnh đế tiếp tục cầm sách lên xen: "Một đôi mắt lớn như , chắc chắn là trẫm."
" đôi mắt giống với mắt của Hoàng thượng ," Thẩm Ngọc Quân nghĩ đôi mắt chắc chắn chính là Hoàng thượng, vì chỉ Hoàng thượng mới thể bắt nàng dù nàng chạy đến chỗ nào.
"Là ?" Cảnh đế xem sách, hề ý định để ý tới Thẩm Ngọc Quân.
"Hoàng thượng." Thẩm Ngọc Quân cảm thấy nàng sắp thất sủng, miệng lép bép.
"Sao?" Cảnh đế vẫn ngẩng đầu lên.
Thẩm Ngọc Quân nghĩ gần đây nàng sinh con xong, thể cũng khó chịu, nàng thể vẻ một chút : "Hoàng thượng, bây giờ thần bằng sách ?"
Cảnh đế , thể ngẩng đầu, đó tỉ mỉ chằm chằm Thẩm Ngọc Quân một lúc lâu: "Tiểu Miêu nhi, trẫm phát hiện một chuyện."
"Hoàng thượng, chuyện gì cũng cần với thần , thần , bây giờ thần thấy mệt." Vừa nàng chui ổ chăn.
"Nàng thật sự ," Cảnh đế vui vẻ: "Chuyện trẫm liên quan đến nàng."
Thẩm Ngọc Quân rối rắm một hồi, cuối cùng chui đầu : "Chuyện gì ạ?"
Cảnh đế đặt sách xuống, dậy thẳng tới bên mép giường: "Trẫm phát hiện khi nàng sinh con xong, càng ngày càng nhõng nhẽo."
Thẩm Ngọc Quân dùng đôi mắt hoa đào liếc Hoàng thượng: "Chuyện nên trách Hoàng thượng ."
"Sao ?" Cảnh đế nhéo nhéo thịt mặt nàng: "Mặt của Tiểu Phì Trùng giống nàng như đúc."
Thẩm Ngọc Quân nắm lấy cái tay đang loạn mặt : "Hoàng thượng mới nới cũ, từ khi thần sinh Tiểu Phì Trùng, ngày nào cũng tới đây. Thần còn tưởng rằng Tiểu Phì Trùng dính chút hào quan của thần , ngờ là đến thăm Tiểu Phì Trùng, tiện thể tới thần một cái, thần nghĩ cách phục sủng mới , ha ha..." một hồi tự bản bật .
Cảnh đế cũng theo, đôi tay nhéo thịt mặt nàng: "Có tâm tư tranh sủng tệ, đáng khen," xong bèn cúi đầu, hôn lên trán Thẩm Ngọc Quân một cái: "Trẫm từng thấy nào tranh sủng với nhi tử của ."
"Vậy thần xem như là đầu tiên." Thẩm Ngọc Quân hôn lên cằm Hoàng thượng.