Quy Tắc Sống Còn Trong Hậu Cung - Chương 138

Cập nhật lúc: 2024-12-11 15:09:09
Lượt xem: 47

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Túc Chiêu viện cụp mắt, mặt tràn đầy bi thương, mí mắt cũng dính nước mắt: "Thần và tỷ tỷ trông giống , trách Đức phi nương nương nhận sai, nhưng tỷ tỷ của nô tỳ mất mạng ở Đông Minh sơn."

 

Đức phi thở dài: "Ngươi vẫn đừng nên xưng thần mặt bổn cung, bổn cung cảm thấy ghê tởm, hơn nữa ngươi cũng xứng. Ngươi thừa nhận cũng thế, thừa nhận cũng , đều liên quan đến bổn cung, dù rốt cuộc ngươi là ai, ngươi rõ, bổn cung cũng rõ."

 

Túc Chiêu viện vẫn mang gương mặt đau thương, lặng lẽ chảy nước mắt, nhưng ánh mắt của nàng vẫn luôn bình tĩnh, Nàng thể lừa Đức phim nhưng dù lừa , nàng cũng thể nhận bản là Diệp Thượng Nguyệt.

 

Đức phi liếc nàng : "Bổn cung cho ngươi lời khuyên: sống ở trong cung, thu móng vuốt cho , đừng lơ đãng băm vằm," xong nàng cũng rời .

 

Túc Chiêu viện tại chỗ, lúc cũng nữa, ngược nhoẻn miệng , đó xoay bóng lưng rời của Đức phi: "Vẫn như ."

 

Tối hôm đó Cảnh đế nghỉ cung Chiêu Dương, Thẩm Ngọc Quân cũng thể thị tẩm, đêm nay đương nhiên là điên đảo gối chăn, liều c.h.ế.t triền miên.

 

Thời gian trôi qua thật nhanh, chớp mắt trung tuần tháng tư, là lúc xuân về hoa nở.

 

"Ngươi cái gì, Hoàng hậu là thật sự tin vui?" Cảnh đế kinh ngạc trong phút chốc: "Ngươi chắc chắn?"

 

Lộ công công nhận tin , chỉ cảm thấy chuyện đối với đúng là sét đánh giữa trời quang. Gần đây cuối cùng Hoàng thượng cũng cho sắc mặt , ngờ ngày lành qua mấy ngày, sắp lâm dầu sôi lửa bỏng: " ạ, hôm nay Thành Lục Vị của Thái Y viện bắt mạch cho Hoàng hậu nương nương, cái thai của Hoàng hậu nương nương xác thật là bốn tháng."

 

Cảnh đế cau mày: "Thành Lục Vị còn ?" Hắn thuốc của Lệ Phi đồ gì, cho dù Hoàng hậu thật sự mang thai, chỉ sợ cũng khó sinh .

 

Lộ công công lén dò xét Hoàng thượng, thấy Hoàng thượng ngay cả tấu chương cũng buông xuống, lập tức thành thật bẩm báo: "Thành Lục Vi thể Hoàng hậu suy yếu, cần điều dưỡng nhiều hơn, ông mở phương thuốc bổ dưỡng, gì khác nữa."

 

"Ngươi gọi Thành Lục Vị đến đây, trẫm đích hỏi thử ," tuy Cảnh đế bất mãn Hoàng hậu, nhưng đứa bé trong bụng Hoàng hậu, thật sự là của , dù thế nào, hỏi Thành Lục Vị mới .

 

"Vâng," Lộ công công khom lui , đến Thái Y viện.

 

Cung Chiêu Dương, Thẩm Ngọc Quân bế Tiểu Phì Trùng dạo trong vườn. Vừa nàng chỉ cây cối hoa cỏ cạnh đường mòn, dùng lời nhỏ nhẹ với Tiểu Phì Trùng: "Nhìn , đây là hoa đào, đợi đến mùa hạ cây đầu sẽ kết nhiều quả đào, đến lúc đó Tiểu Phì Trùng của chúng cũng thể ăn, đúng ?"

 

"Nương nương, hãy để nô tỳ bế Tam Hoàng tử," Trúc Vân theo phía nương nương nhà nàng: "Tam Hoàng tử bốn tháng , nặng tay, nô tỳ bế một lúc, để nghỉ tạm."

 

Cánh tay của Thẩm Ngọc Quân đúng là mỏi, bèn gật đầu, đưa Tiểu Phì Trùng cho Trúc Vân: "Vậy ngươi bế một lúc , tiểu mập mạp càng ngày càng nặng," xong nàng nhịn nhéo nhéo móng vuốt nhỏ của nhi tử.

 

"Tam Hoàng tử của chúng ăn uống , phát triển cũng ," Trúc Vũ cầm khăn gấm, nhẹ nhàng lau nước miếng cho tiểu chủ tử, còn với Tiểu Phì Trùng vài câu: "Ồ..., đúng ?"

 

"Hắc... Hắc...," Tiểu Phì Trùng vỗ hai tay nhỏ, đến vui vẻ.

 

"Từ khi đem nó khỏi phòng, bây giờ nó chịu ở trong phòng nữa," Thẩm Ngọc Quân hoạt động cánh tay, lắc lắc trái , để cho Trúc Vũ xoa bóp. Mấy ngày trời mưa, tiểu mập mạp nháo đòi ngoài. Sau cùng thật sự , nương nàng bèn thưởng cho thằng nhãi Tiểu Phì mấy cái mông, hôm nay trời nắng, nên nhanh chóng đưa nó ngoài dạo.

 

"Nương nương, Đức phi nương nương ở trong phòng chờ ," Tiểu Đặng Tử vội vội vàng vàng chạy tới hồi bẩm.

 

Thẩm Ngọc Quân gật đầu biểu hiện : "Bổn cung về đây."

 

Chờ lúc phòng, Thẩm Ngọc Quân chỉ thấy Đức phi dựa tháp, uống sữa, ăn điểm tâm, thích ý.

 

"Tỷ tỷ," Thẩm Ngọc Quân bước nhanh về phía : "Muội mang Tiểu Phì Trùng dạo trong vườn, tỷ tới đây? Cũng một tiếng, chúng ở trong phòng chờ tỷ."

 

Đức phi vẫy vẫy tay với Trúc Vân: "Qua đây, để Tiểu Phì Trùng của chúng xem gầy ?"

 

Thẩm Ngọc Quân khẽ : "Tỷ tỷ, ruột của nó, trong mắt tỷ giống như kế ?"

 

Đức phi cũng để ý tới nàng, nhận Tiểu Phì Trùng, hôn lên mặt đầy thịt của nó hai cái, để Trúc Vân bế xuống, phất tay áo, cho cung nhân hầu hạ trong phòng lui ngoài.

 

Đợi đến khi trong phòng chỉ còn hai bọn họ, Đức phi thở dài: "Ta mới từ Thái Y viện , Hoàng hậu thật sự mang thai."

 

Tay cầm chén của Thẩm Ngọc Quân khựng , tiếp tục uống, khi uống vài ngụm mới đặt chén xuống: "Trước đây vẫn luôn lo lắng, Hoàng hậu sẽ giống như Lệ Phi, bây giờ xem chúng quá lo lắng . Nếu Hoàng hậu thật sự mang thai, nàng sinh con bình an hơn bất cứ ai."

 

Đức phi gật đầu: "Tâm nguyện nhiều năm của Hoàng hậu xem như đạt . sức khỏe Hoàng hậu yếu," nghĩ trong lòng Đức phi cũng loạn, năm đó nàng cũng vì sức khỏe suy yếu, mà chọn bỏ đứa bé. Đã từng cho là còn trẻ, ngày sẽ còn con, ai ngờ đó là giấc mơ thể nào thực hiện?

 

"Thuốc của Lệ Phi tuy là giúp mang thai, nhưng thuốc ba phần độc," Thẩm Ngọc Quân nghĩ Hoàng hậu thể mang thai, chắc là trùng hợp: "Chỉ một cách đơn thuần Lệ Phi dùng thuốc , hiện tại thể c.h.ế.t thể sống, thì thuốc bao nhiêu lợi hại. Như Hoàng hậu bây giờ xem như là lắm ."

 

" ," Đức phi cố sức nhắm mắt : "Muội sửa soạn một chút, chúng cùng Cảnh Nhân cung tham Hoàng hậu ."

 

"Được," Thẩm Ngọc Quân cảm thấy hai cũng , chuyện gì cũng thể phối hợp với , hiện giờ nàng cảm thấy đối với nàng mà , cung Cảnh Nhân chính là đầm rồng hang hổ, dù nàng cũng Hoàng tử.

 

Trong cung Cảnh Nhân, Hoàng hậu dựa tháp, nôn ống nhổ: "Ọe... Ọe..."

 

Dung ma ma ở bên cạnh Hoàng hậu, một tay vịn vai Hoàng hậu, một tay nhẹ nhàng vỗ lưng: " Nương nương, canh cá xem thể ăn nữa, mấy ngày nay nôn bao nhiêu ."

 

"Ọe... Khụ...," cuối cùng Hoàng hậu cũng nôn xong: "Mấy ngày còn đang , mấy ngày nay nôn càng ngày càng nặng, chẳng lẽ đứa bé thích ăn?"

 

Thu Đồng thấy Hoàng hậu nôn xong, vội đưa ống nhổ khỏi điện, sợ Hoàng hậu ngửi mùi buồn nôn.

 

Gần đầy tóc Dung ma ma bạc ít: "Mấy ngày tới dừng canh cá , nô tỳ cho phòng bếp nhỏ chút đồ ăn thanh đạm ngon miệng, đến lúc đó nương nương xem loại nào ăn thì ăn."

 

Hoàng hậu gật đầu, sự hầu hạ của cung nhân mà súc miệng, lâu miệng, tháp: "Bây giờ chỉ thể như , mặc kệ dùng cách gì, bổn cung nhất định ăn ."

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/quy-tac-song-con-trong-hau-cung/chuong-138.html.]

Nàng đưa tay sờ sờ cái bụng nhô lên. Từ khi mang thai đến nay, nàng coi như là chịu nhiều đau khổ, nhất là mấy ngày gần đây, ăn cái gì nôn cái đó, mấy lầm thậm chí còn nôn mật vàng. Nói thật, bây giờ nàng ăn cái gì cũng sợ, nhưng sợ nữa, nàng cũng nhắm mắt nuốt thức ăn xuống, trong bụng nàng còn con, nàng thể ăn.

 

"Nương nương, Đức phi nương nương và Hi Hiền phi nương nương đến thăm ngài," thái giám thủ vệ cách cửa bẩm báo.

 

Hoàng hậu vẫn tháp, nàng thật sự sức lên, hơn nữa hiện tại nàng cũng giả vờ, vì nàng còn tinh lực: "Mời các nàng ."

 

"Trò chuyện với hai vị nương nương, chuyển lực chú ý, chắc nương nương sẽ khá hơn một chút," Dung ma ma Hoàng hậu từ từ gầy , bà cũng đau lòng, nhưng việc bà thể đều , chỉ là chút hiệu quả nào.

 

Thẩm Ngọc Quân và Đức phi trong điện thì bước nhanh hơn, đến cách Hoàng hậu hai, ba bước thì bắt đầu hành lễ: "Thần thỉnh an Hoàng hậu nương nương, nương nương cát tường."

 

Hoàng hậu sức ní: "Đứng lên ."

 

"Tạ ơn nương nương."

 

Thẩm Ngọc Quân và Đức phi xuống ghế tay Hoàng hậu. Đức phi thấy dáng vẻ của Hoàng hậu, khỏi nghĩ đến bản , trong lòng tư vị gì: "Nương nương cứ thế , Thái Y viện thế nào? " Mặc kệ nàng và Hoàng hậu ân oán gì , đứa trẻ là vô tội, huống hồ nàng cũng ân oán với Hoàng hậu.

 

Hoàng hậu vuốt bụng, chút bất lực : "Trước đây chỉ mang thai mười tháng khổ cực, nuôi con mới ân phụ mẫu, bây giờ bổn cung xem nhân là tự cảm nhận ."

 

"Nương nương vẫn ăn gì là nôn đó ?" Thẩm Ngọc Quân cau mày, khẽ thở dài: "Không đây hơn chút ư, thần thấy ngài càng ngày càng gầy?"

 

"Trước đây bổn cung cũng học , hơn chút, nhưng gần đây thì ," Hoàng hậu cũng đau đầu, tiếp tục như nữa, chỉ sợ dù nàng dùng hết lực, cũng chắc thể giữ đứa bé tới cuối cùng: "Trước đây mang thai Tam Hoàng tử, còn thể ăn gì?"

 

Thẩm Ngọc Quân cẩn thận suy nghĩ một lát, lúc nàng mang thai Tiểu Phì Trùng, thật đúng là kiêng thứ gì, chắc là Tiểu Phì Trùng khá dễ nuôi: "Nương nương thích ăn chua thích ăn cay?"

 

Hoàng hậu lắc đầu: "Đều thử qua, gần đây đều ăn trôi."

 

"Thử gừng ngâm giấm ?" Đức phi đột nhiên thốt một câu.

 

Hoàng hậu: "Cách thử, tác dụng ?" Nói xong nàng đầu Dung ma ma một bên: "Ma ma, ngươi chuẩn một chút ."

 

"Vâng," Dung ma ma vung khăn vội xuống chuẩn .

 

"Đây là cách lúc của thần ," Đức phi đến chuyện thì buồn: "Là lúc khi thần mang thai, thần cho nương thu gom phương thuốc cổ truyền ở dân gian, cũng hiệu quả." nàng phúc, cuối cùng giữ đứa con .

 

Trong lòng Hoàng hậu thầm hi vọng phương thuốc cổ truyền thể chút hiệu quả, nếu tháng ngày tiếp theo của nàng, thật sự chỉ thể cứng rắn nuốt , cảm giác thật sự dễ chịu.

 

Thẩm Ngọc Quân thấy vành mắt Đức phi ướt, trong lòng cũng chút tiếc nuối, bèn chuyển đề tài: "Nếu nương nương thật sự ăn , thể đặt nhiều thức ăn trong phòng. Nhìn thấy, nghĩ tới, sẽ ăn một chút, như chỉ cần kiềm một chút, ăn ít, chắc cũng sẽ nôn ."

 

"Cách tệ," Đức phi phụ họa: "Tích tiểu thành đại, cũng còn hơn ăn bao nhiêu nôn bấy nhiêu."

 

Hoàng hậu gật gật đầu, trong lòng chút ấm áp rõ: "Là cách , bổn cung khiến các lo lắng ."

 

"Đều là từng trải, hôm nay thần và Hi Hiền phi đến đây chính là nương nương mang thai khỏe, thử xem thể giúp gì ," Đức phi sắc mặt tái nhợt của Hoàng hậu, trong lòng chua xót, hiện tại Hoàng hậu cũng giống như nàng đây: "Nương nương vẫn nên thả lỏng lòng một chút, đôi khi trong lòng càng thì càng sợ."

 

"Muội đúng, gạt các , nãy lúc các tới, bổn cung còn tháp nôn một hồi lâu," Hoàng hậu vỗ vỗ bụng, một tay chống bàn con: "Bổn cung trò chuyện với các , chuyển lực chút ý, cảm giác khá hơn chút."

 

"Nếu như nương nương cảm thấy , bọn thần chắc chắn sẽ thường tới góp vui cho nương nương," Đức phi cầm khăn che miệng .

 

Hoàng hậu cũng theo: "Gần đây bổn cung là ít y phục cho con, cũng rảnh rỗi cùng g.i.ế.c thời gian, ha ha..."

 

Ba cứ trò chuyện như , cũng thật sự hòa hợp.

 

Trong cung Thúy Vi, Lệ Phi tháp, Thường ma ma bẩm báo chuyện ở cung Cảnh Nhân.

 

"Ngươi cái gì, Hoàng hậu thật sự mang thai? "Đôi mắt liễu của Lệ Phi trừng lớn, nàng tin chút nào: "Ngươi chắc chắn?"

 

"Nô tỳ chắc chắn," Thường ma ma quỳ đất: "Là Thành Lục Vị của Thái Y viện bắt mạch, Thành Thái y ở Thái Y viện mấy chục năm, cực kỳ am hiểu về phụ khoa," đến đây, Thường ma ma khỏi ngẩng đầu Lệ Phi: "Hơn nữa nếu đùng ngày, bây giờ là trung tuần tháng tư, Hoàng hậu mang thai bốn tháng, bụng cũng nhô ."

 

"Choang..."

 

Lệ Phi quét rơi chén cháo tổ yến bàn xuống: "Tại ... Tại chứ?" Nàng , nước mắt càng lúc càng nhiều: "Tại khác thể mang thai, bổn cung thể? Hu hu..."

 

"Nương nương," Thường ma ma cảm thấy bây giờ bọn họ nên quan tâm đến chuyện Hoàng hậu mang thai, hiện tại bọn họ cần lo lắng cho bản : "Hôm nay Đức phi nương nương và Hi Hiền phi nương nương đến Cảnh Nhân cung thăm Hoàng hậu."

 

Lúc Lệ Phi căn bản Thường ma ma , nàng đau lòng, thật sự là đau lòng gần chết: "Tại ... Hu hu... Tại ông trời... Tàn nhẫn như ?"

 

"Nương nương," Thường ma ma thấy Lệ Phi còn đắm chìm trong bi thương, khỏi nâng giọng lên: "Nương nương, Đức phi đến Cảnh Nhân cung thăm Hoàng hậu."

 

Tiếng đột nhiên dừng , Lệ Phi Thường ma ma, mặt vẫn còn nước mắt, kiềm mà khụt khịt một tiếng: "Nàng đến Cảnh Nhân cung, nàng việc đến Cảnh Nhân cung gì?"

 

"Nương nương, nhanh nghĩ cách sảy đứa bé của Hoàng hậu , nếu sớm muộn Đức phi cũng sẽ phát hiện," hôm nay Thường ma ma Hoàng hậu thật sự mang thai, bên ngoài đồn đại, hai chân nhũn : "Đức phi... Đức phi tay độc!"

 

Lúc Lệ Phi cũng tâm tư để nữa: "Không , nàng sẽ phát hiện. Tình trạng của Hoàng hậu và nàng giống, nàng sẽ nghĩ tới ." Lệ Phi lẩm bẩm hết đến khác, dường như như lòng nàng sẽ kiên định một chút, bớt sợ hơn một chút.

 

Thường ma ma lạc quan như Lệ Phi, nếu thật sự xảy chuyện, đầu tiên Đức phi động đến chính là nô tài như bà , Lệ Phi dù cũng là phi tử của Hoàng thượng, Đức phi còn lá gan tùy ý gì Lệ Phi: "Nương nương, cái thai của Hoàng hậu cũng thật sự an , đồn giống như tình trạng mang thai của Đức phi như đúc, Đức phi..." bà dám thêm nữa, đôi mắt ngừng chuyển động, khóe mắt liếc đến bình hoa đặt giá, ngăn thể phát run.

 

Lệ Phi nuốt xuống: "Chuyện qua nhiều năm như , Đức phi cũng tự nhận về , chỉ cần chút lộ dấu vết, nàng sẽ nhớ."

Loading...