Quy Tắc Sống Còn Trong Hậu Cung - Chương 154
Cập nhật lúc: 2024-12-11 15:13:23
Lượt xem: 54
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thốt lời chính là vấn đề giữ lớn giữ nhỏ, trong chính điện yên tĩnh đến mức tiếng hô hấp.
Sau mấy nhịp thở, Cảnh đế mới mở miệng: "Đảm bảo Hoàng hậu lo nghĩ."
"Vâng," Thành lão thái y vội vội vàng vàng phòng sinh.
Mà trong phòng sinh, Hoàng hậu cũng tình hình hiện tại của , nhưng nàng từ bỏ. Nàng vất vả lắm mới đứa bé , mỗi một động tác của đứa bé trong bụng nàng, cũng thể khiến cho nàng vô cùng mừng rỡ. Nàng xoay bên , hai mắt nàng chút mơ hồ, nhưng vẫn thể thấy thái y và Dung ma ma đang chuyện, bọn họ đang gì ?
Không lâu , thái y đến, thái y để y nữ dùng sức ấn bụng nàng, nàng đột nhiên bọn họ gì, nàng dùng chút sức lực cuối cùng, gạt y nữ : "Cút... Ma ma... Ma ma..."
"Nương nương," Dung ma ma quỳ bên cạnh đầu giường của Hoàng hậu, vỗ về mái tóc ướt mồ hôi của Hoàng hậu: "Nương nương, chúng giữ mệnh quan trọng hơn, ..."
"Không," Hoàng hậu cầm tay Dung ma ma: "Giúp ...," nàng về phía y nữ đang cầm kéo đến: "Giúp ..."
Dung ma ma mím môi, bà dám Hoàng hậu, bà sợ sẽ mềm lòng đồng ý với Hoàng hậu: "Nương nương, thể ..."
Hoàng hậu , định gắng gượng chống lên, nhưng thử một , hai , cũng dậy , nàng : "Giúp ..."
Sau cùng còn cách nào khác, Dung ma ma chỉ thể tìm Hoàng thượng, Cảnh đế trầm mặc một lúc: "Theo Hoàng hậu ."
Lần Dung ma ma tiến bao lâu, trong phòng truyền tiếng của trẻ sơ sinh. Rất nhanh Dung ma ma ngoài, quỳ mặt Hoàng thượng: "Hoàng thượng, nương nương gặp ngài một ."
Cảnh đế dậy, lướt qua Dung ma ma, phòng sinh. Vừa phòng sinh, mặt ập tới mùi m.á.u tươi nồng nặc, nhưng mặt Cảnh đế vẫn biểu cảm, tới bên cạnh giường Hoàng hậu, Hoàng hậu đang giường, mặt còn chút huyết sắc.
"Hoàng thượng," Hoàng hậu đưa mắt hiệu cho Dung ma ma phía Hoàng thượng đỡ dậy, Dung ma ma cũng theo.
Hoàng thượng tã lót bên cạnh gối đầu của Hoàng hậu, đứa bé gầy, nhưng dường như trở ngại gì: "Sao nàng nghỉ ngơi cho ?"
Hoàng hậu thấy Hoàng thượng đứa bé, nàng cũng cúi đầu , mặt vô cùng từ ái, nàng ngẩng đầu lên Cảnh đế: "Hoàng thượng, thần ... Thời gian của thần còn nhiều."
Cảnh đế đầu Thành lão thái y đang quỳ một bên, thấy ông gật đầu, bèn Hoàng hậu: "Nàng lời gì dặn dò?"
Hoàng hậu Dung ma ma, Dung ma ma cẩn thận mở tã lót, lộ đứa bé mới sinh bên trong.
Cảnh đế chằm chằm đứa bé, đôi mắt phượng bỗng chốc co rút .
Hoàng hậu cũng chú ý tới Cảnh đế nữa, mà đưa tay sờ chân đứa bé, nước mắt chảy xuống, con của nàng trời sinh chân dài chân ngắn, nhưng dù nó chân dài chân ngắn, nó vẫn là con của nàng, là đứa con nàng dùng mạng để đổi lấy. Thật như cũng , nàng sắp xong, con của nàng là đích tử trung cung, như ít nó cũng đố kỵ.
"Hoàng thượng, thần sắp... ," Hoàng hậu lưu luyến đứa con mới sinh: "Nhiều năm như , thần tự nhận, ... chuyện gì... thương thiên hại lý. Thần vị trí Hoàng hậu của thần như thế nào... Thần thần ngài thích... Thần oán."
Cảnh đế đứa bé hai chân đều , trong lòng đắng chát: "Có đáng ?"
Hoàng hậu Hoàng thượng hỏi gì, nàng nhẹ nhàng vuốt v e đứa bé, hề chần chừ mà đáp: "Đáng, mơ thần cũng nó... Thần Hoàng thượng... Hoàng thượng ngài sẽ cho thần nhận nuôi... con. Thần ... con."
"Hoàng thượng, thần thể cầu xin ngài... Cầu xin ngài đối xử tử tế... Đối xử tử tế với đứa bé ," Hoàng hậu thể cảm giác m.á.u của vẫn luôn chảy ngoài, nhưng nàng hối hận bỏ qua bản , bảo vệ đứa bé: "Tuy nó là đích tử trung cung... nó vĩnh viễn khả năng kế thừa Đế thống... Hoàng thượng... Thần chỉ mong nó thể bình... Bình an lớn lên... Có thể một vị trí nhỏ... Là ."
Cảnh đế chính thê của : "Nó cũng là con của trẫm, ngươi yên tâm ."
Hoàng hậu gật đầu: "Thần ... Yên tâm..."
"Oa... Oa...," lúc , đứa bé mới sinh dường như cảm giác mẫu nó sắp rời khỏi nó, chu cái miệng nhỏ lên bắt đầu .
Hoàng hậu còn sức lực, chỉ thể cúi đầu nó , nàng với với Dung ma ma đang quỳ ở đầu giường: "Ma ma, còn... Ngươi... Ngươi giúp ... Chăm sóc nó."
"Nương nương...," Dung ma ma dập đầu với Hoàng hậu: "Nô tỳ tạ ơn nương nương nhiều năm qua đối xử với nô tỳ, nương nương yên tâm, nô tỳ sẽ chăm sóc Tứ Hoàng tử thật ," lúc bà đột nhiên thấy đứa bé lóc mở mắt, vội kêu lên: "Nương nương, Tứ Hoàng tử mở mắt, xem ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/quy-tac-song-con-trong-hau-cung/chuong-154.html.]
Hai mắt Hoàng hậu vốn nhắm mở : "Bế tới... Cho ... Nhìn xem..."
Dung ma ma vội bế đứa bé tới mắt Hoàng hậu, để tiện cho Hoàng hậu .
Hoàng hậu cố sức mở to hai mắt, nàng con của , nàng luyến tiếc, từng giọt nước mắt rơi mặt đứa bé, nó Hoàng hậu một lát, bắt đầu .
Khóe miệng Hoàng hậu chứa ý : "Con... Con cũng... Không... Coi như là... Chưa từng gặp nương... Con ... Mặt trăng... khuyết... Con cá... Bơi... Bảo nhi... Khóc... Nương... tới...," đó còn thanh âm nữa.
"Nương nương...," Dung ma ma kêu lớn một tiếng, bà cũng thể kêu Hoàng hậu tỉnh dậy nữa, bên trong, bên ngoài phòng nhao nhao quỳ xuống rống, mà Cảnh đế bên cạnh giường Hoàng hậu cũng nhắm chặt mắt .
Mười một tháng chín năm Thịnh Nguyên thứ mười một, Hoàng hậu mất.
Chờ xong tang sự của Hoàng hậu thì là tháng mười, kinh thành cũng bắt đầu tuyết rơi.
Trong cung Trọng Hoa, Đức phi ở cửa chính điện bông tuyết bay bay, vẻ mặt buồn vui. Mấy ngày gần đây, nàng đều ở cửa đại điện, nàng đang đợi, chờ trong nhà nắm chứng cứ.
Uyển Y bưng chén cháo tổ yến đến: "Nương nương, nô tỳ hầm cháo tổ yến, dùng chút ." Nương nương nhà nàng từ khi thấy con của Hoàng hậu vẫn luôn trầm mặc . Hiện tại thể xác định năm đó nương nương nhà nàng thật sự dùng thuốc của Lệ Phi, đứa bé mới còn.
"Ngươi để đó , lát nữa bổn cung sẽ ăn," Đức phi cửa cung Trọng Hoa: "Khi nào trong nhà mới truyền tin tức qua?"
"Nương nương, nhà đẻ của Lệ Phi ở phía nam, tính thời gian, như trong nhà nhanh sẽ đưa tin đến," Uyển Y nương nương nhà nàng gấp, nàng cũng gấp, nhưng gấp cũng .
Trong cung Chiêu Dương, Thẩm Ngọc Quân mới dùng bữa trưa xong, Lộ công công bế Tiểu Phì Trùng đang thét trở về.
"Sao thế?" Thẩm Ngọc Quân cách thật xa tiếng của tiểu mập mạp nhà nàng, vội đón .
Hiện giờ tiểu mập mạp mười tháng, trông khỏe mạnh kháu khỉnh, lúc đỏ cả mặt, giọng của nương, nó vốn nhắm mắt mà giờ mở mắt . Vừa thấy nương tới, nó lập tức nhắm hai mắt , tiếng lớn hơn.
Lộ công công cảm giác lỗ tai của sắp dùng nữa: "Nô tài thỉnh an Hi Hiền phi nương nương, nương nương cát tường."
"Mau lên," Thẩm Ngọc Quân vươn tay nhận nhi tử mập đang nhoài về phía nàng: "Đây là ?"
Lộ công công cũng thật vô tội, nhưng chuyện nên , vẫn cho rõ: "Thưa nương nương, Tam Hoàng tử ở Càn Nguyên điện vốn là tập thảm. lúc Hoàng thượng cần dùng ngọc tỷ, nô tài bèn lấy ngọc tỷ , đó Tam Hoàng tử ý ngọc tỷ. Hoàng thượng dùng xong bảo nô tài cầm ngọc tỷ cho Tam Hoàng tử sờ sờ một chút, kết quả Tam Hoàng tử chịu buông tay, Hoàng thượng bảo nô tài buông tay, để Tam Hoàng tử ôm ngọc tỷ, nô tài bèn buông lỏng tay, Tam Hoàng tử cầm ngọc tỷ, ngọc tỷ rơi trúng chân ."
Ngươi xem ngươi là một thằng nhóc cai sữa, tập thảm đang ? Một hai lấy ngọc tỷ, cuối cùng còn ngọc tỷ đập trúng chân. Tiếng của Tam Hoàng tử thiếu chút nữa lật cả nóc điện Càn Nguyên lên, Hoàng thượng thấy Tam Hoàng tử cũng ầm lên, thẳng tới mặt Tam Hoàng tử, từ cao xuống Tam Hoàng tử, bắt đầu dạy bảo. Hôm nay cũng mới Hoàng thượng dạy dỗ nhi tử, mà còn nhiều.
Lúc Tiểu Phì Trùng cũng nữa, nhưng cũng thút thít vài tiếng, nó nâng một chân lên, bàn tay mập mạp chỉ cái chân, với mẫu phi nó: "A... A..."
Thẩm Ngọc Quân cúi đầu chân nó, nhưng đang mang giày, cũng thể thấy gì: "Cái chân đắt như vàng, ngọc tỷ đập trúng mà."
Lộ công công bên cạnh , trong lòng chỉ bội phục Hi Hiền phi, vị hình như tìm trọng điểm: "Nương nương, nô tài cáo lui ."
"Được, công công thong thả," Thẩm Ngọc Quân bế Tiểu Phì Trùng, thấy đoàn Lộ công công rời , nàng mới xoay về phòng. Vừa phòng, nàng lập tức đặt Tiểu Phì Trùng lên tháp, cởi giày của nó : "Con đúng là đáng đời, thứ gì cũng dám ."
Hoàng thượng cũng , ngọc tỷ là đồ thể chơi ? Thẩm Ngọc Quân cởi giày Tiểu Phì Trùng , thấy ngón chân cái tròn vo bầm. Nàng cố ý chạm ngón chân cái của nó, Tiểu Phì Trùng lập tức kêu oa oa lên, vươn tay đẩy tay mẫu phi nó .
Thẩm Ngọc Quân chỉ chỉ trán : "Xem con còn bướng ."
Tiểu Phì Trùng cảm thấy nương thương nó, nó lập tức bò , nhưng cái chân béo của nó nương bắt .
Thẩm Ngọc Quân một tay nhận khăn ấm Trúc Vũ đưa qua, một tay kéo Tiểu Phì Trùng: "Mẫu phi lau mặt cho con, xem mặt mũi lóc của con , nếu như nứt xem con dễ chịu ."
Tiểu Phì Trùng thấy nương nó cầm khăn, bèn bò lòng nương nó, ngẩng cái đầu nhỏ lên, nhắm mắt , chờ nương lau mặt cho nó. Thẩm Ngọc Quân thở dài, cách nào, đây là do nàng sinh, nàng còn thể cách gì chứ, chỉ thể nhẹ nhàng lau khuôn mặt mũm mĩm của nó, khi lau xong, sờ nhiều thêm vài cái.
Không qua mấy ngày, cuối cùng Đức phi cũng chờ thứ nàng , nàng xem tin tức trong nhà truyền tới xong, bèn đổi cung trang, cũng trang điểm, thẳng đến điện Càn Nguyên.
Chương trướcChương tiếp