Quy Tắc Sống Còn Trong Hậu Cung - Chương 156

Cập nhật lúc: 2024-12-11 15:13:52
Lượt xem: 54

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lúc lẽ Lệ Phi Đức phi đến gì, nhưng ngược trấn định: "Bổn cung là chủ của Thúy Vi cung, dù bổn cung sai chuyện gì, Đức phi, ngươi cũng thể gì bổn cung."

Sau khi Đức phi chính điện thì chậm rãi về phía Lệ Phi, trong điện yên tĩnh. Nàng dừng cách Lệ Phi hai bước chân, nàng Lệ Phi, cong miệng : "Bổn cung vốn thể gì ngươi, nhưng ngươi cũng xem thường bổn cung quá . Trước khi đến Thúy Vi cung đến Càn Nguyên điện , giao cho Hoàng thượng một thứ, cầu xin Hoàng thượng, giao ngươi cho bổn cung xử trí, ngươi đoán Hoàng thượng đồng ý ?"

Đôi mắt lá liễu của Lệ Phi chăm chú vẻ mặt của Đức phi, lâu nàng bèn nở nụ : "Nếu như Hoàng thượng đồng ý với ngươi, ngươi cũng sẽ dám xông Thúy Vi cung của bổn cung lúc khuya khoắt thế . Nếu Hoàng thượng đồng ý với ngươi, g.i.ế.c mắng, tùy ngươi."

Lúc Đức phi cung Thúy Vi thấy mấy tờ giấy rơi đất, nàng liếc mắt một cái, Uyển Y lập tức nhặt lên, đưa cho chủ tử nhà nàng. Đức phi cũng nhận lấy, chỉ quét mắt vài , nụ mặt nàng tươi hơn: "Thì ngươi mới nhận tin tức , bổn cung cũng mới đưa chứng cứ nhà đẻ ngươi mấy năm nay dựa ngươi đắc thế trong cung mà thu nhận hối lộ khắp nơi, cướp đoạt tiền tài, tùy tiện sát hại bá tánh, thương hộ, chiếm đoạt ruộng đất tài sản, thậm chí mua quan bán chức cho Hoàng thượng."

"Ngươi tộc chôn cùng với đứa con c.h.ế.t của ngươi?" Cuối cùng lúc Lệ Phi cũng còn bình tĩnh nữa, nàng dậy, tiến lên một bước: "Ngươi ả độc phụ , tộc hai trăm mạng , ngươi thể?"

"Tại thể," Đức phi Lệ Phi, hỏi một câu, mặt mang theo khinh miệt: "Bổn cung vốn còn nghĩ nếu nhà đẻ của ngươi sạch sẽ, bổn cung nên tìm tội danh gì để chụp lên đầu bọn chúng," đến đây nàng nhịn : "Nào ngờ, chính bọn chúng tìm chết, mua quan bán chức, bọn chúng cũng dám ?"

Lệ Phi sớm nhà đẻ sạch sẽ, nhưng ngờ bọn họ to gan như , hiện tại chứng cứ đến tay Hoàng thượng, nhà đẻ nàng xuống dốc cũng chỉ là vấn đề thời gian: "Ngươi cao hứng?"

"Không," Đức phi ngừng : "Còn đủ, bổn cao hứng chứ?"

"Mạng của ở đây, ngươi lấy ," Lệ Phi ở cùng Đức phi nhiều năm như , đương nhiên Đức phi tính tình thế nào, Đức phi sẽ dễ dàng cho nàng chết.

Đức phi lướt qua Lệ Phi, hướng ánh mắt về phía Thường ma ma đang bên cạnh: "Uyển Y, trói chặt lão bà tử cho , bổn cung cho Lệ Phi xem trò ."

Lệ Phi Đức phi ấn xuống tháp, bản nàng một bên. Lúc Uyển Y dẫn bắt Thường ma ma, Thường ma ma cũng kháng, bà Lệ Phi một cái, đột nhiên dùng lực tránh thoát khỏi Uyển Y, định đ.â.m cây cột trong đại điện, nhưng Uyển Y nhanh tay ôm lấy. Lúc Thường ma ma khác gì kẻ điên: "Buông... Buông ..."

dù cho bà sức lớn nữa, cũng chạy thoát khỏi mấy Uyển Y bao , cuối cùng trói chặt, ngay cả cằm cũng tháo .

Tuy Lệ Phi biểu cảm gì, nhưng hai chân đang run rẩy.

Đức phi liếc mắt Lệ Phi, vươn tay cầm một cái ly bàn, đập cột đá bên cạnh, nháy mắt chiếc ly chia năm xẻ bảy. Đức phi mấy mảnh đồ sứ rơi đất, chọn khối lớn nhất nhặt lên: "Uyển Y, tháo cằm của Lệ Phi nương nương, tránh chút nữa chú ý ả cắn đầu lưỡi tự sát."

"Vâng," Uyển Y hề chần chờ, bước nhanh tới bên cạnh Lệ Phi, dường như phát ánh ánh mắt g.i.ế.c của Lệ Phi, gọn gàng dứt khoát tháo cằm Lệ Phi. Lệ Phi cũng xem như chịu đựng giỏi, hề rên lên một tiếng.

Đức phi tới bên cạnh Thường ma ma, vẫy hai tên thái giám, lệnh: "Đỡ mụ dậy."

Thường ma ma nhận mệnh, bây giờ bà chỉ mong c.h.ế.t nhanh, hiểu tại lúc trong đầu bà hiện lên bình hoa Uyển Y đưa đến ngày đó. Báo ứng, đúng là báo ứng!

Hôm nay mãi đến giờ tuất, Đức phi mới xử lý xong Thường ma ma, mấy thái giám bỏ Thường ma ma một bình hoa. Đức phi tới mặt Lệ Phi ngoài quan sát từ đầu tới cuối, đưa hai tay dính đầy m.á.u tươi tới mặt nàng : "Thế nào, màn diễn đặc sắc ?"

"Ngươi là đồ điên," cằm Lệ Phi Đức phi chỉnh : "Đồ điên..."

Đức phi thả mảnh sứ trong tay xuống, tới gần Lệ Phi. Lệ Phi vội lên khỏi tháp, tránh xa Đức phi, Đức phi cũng ngăn nàng , nảng chỉ lạnh một tiếng, tự xuống tháp: "Bây giờ hai chúng tâm sự ."

Lệ Phi cách Đức phi thật xa, cả phát run, nàng Đức phi như thấy quỷ: "Ngươi gì, là ngươi hết ?" Nàng áp chế nỗi sợ trong lòng, nhưng mở miệng, giọng của nàng bán sự sợ hãi lúc của nàng .

"Tại ngươi hại ?" Đức phi cũng vòng vo với nàng , hỏi thẳng nghi vấn trong lòng: "Ta với ngươi oán thù, tại ngươi hại ?"

Lệ Phi gân cổ lên: "Tại hại ngươi, ha ha..., cũng tại hại ngươi. Mỗi thấy ngươi mang cái bụng, mặt đầy hạnh phúc xuất hiện mặt , kìm nén dáng vẻ tuyệt vọng đau khổ của ngươi khi mất hết tất cả."

Đức phi thật sự tin lỗ tai , nàng vốn cho rằng trong lúc nào đó nàng lơ đãng đắc tội với Lệ Phi, ngờ tất cả kịch chỉ đều vì Lệ Phi đố kỵ: "Ngươi đố kỵ , cho nên ngươi hại , ngươi là kẻ điên, ngươi là thứ gì, hả?"

Lệ Phi Đức phi, lúc trong mắt cũng mất sự sợ hãi, nàng chậm rãi tới bên tháp xuống, mắt ngang phía : "Ta và ngươi cùng tiến vương phủ, xinh hơn ngươi, sủng ái hơn ngươi, nhưng tại thứ ngươi đều bằng , thể mang thai? Ngươi mang thai còn tính, nhưng tại ngươi còn dạo lung tung, tại ngươi xuất hiện mặt ?" Nói đến đây, nàng đầu qua Đức phi: "Mọi việc đều là do ngươi tự tìm, trách . Nếu ngươi giống như Thẩm thị , hàng ngày trốn ở chỗ của , hại ngươi, cũng tìm cơ hội."

"Vậy Uyển Hà thì ?" Đức phi nhớ tái đứa con c.h.ế.t oan của , hốc mắt nóng lên, nhưng nàng nhịn, bây giờ nàng thể rơi nước mắt mặt tiện nhân Lý thị : "Dù tránh , ngươi vẫn sẽ bỏ qua cho , ngay cả thị nữ của ngươi cũng mua ."

Lệ Phi ngửa đầu to: "Đó là do bản ngươi vô dụng, ngay cả bên cạnh cũng quản , trách ?"

Đức phi lắc đầu: "Không trách ngươi, trách , trách mắt mù." Lúc nàng cầm mảnh sứ vỡ, lên, nhanh tới cạnh Lệ Phi, nắm cằm Lệ Phi, "rắc" một tiếng, cằm Lệ Phi lập tức tháo : "Là mắt mù, bên cạnh, nhưng mắt ngươi cũng , nếu mắt , ngươi thế nào, ngươi còn dám chọc ?"

"A..."

Đức phi cắm thẳng mảnh sứ mắt trái của Lệ Phi, mặc kệ Lệ Phi xoay sở thế nào, nàng đều nắm chặt cằm nàng : "Chọc , sẽ cho ngươi sống còn khổ hơn chết, sẽ khiến cho ngươi hối hận vì sống đời , khiến ngươi kiếp thấy cũng đường vòng."

Lúc thở của Lệ Phi bất . Đức phi buông tay, nàng lập tức ngã xuống đất. Đọc Full Tại Truyenfull.vn

"Á..."

Lại một tiếng hét thảm, nhưng Đức phi tay, là Lệ Phi tự rút mảnh sứ trong mắt , nàng tự sát, nhưng còn kịp, tay Đức phi giẫm chân lên: "Muốn chết, ngươi hỏi ?"

Đức phi vươn tay về phía Uyển Y, Uyển Y lập tức lấy một chiếc bình nhỏ từ trong tay áo, đổ viên thuốc bên trong , đưa cho Đức phi.

Đức phi cầm viên thuốc , cúi xuống, đưa viên thuốc tới mắt của Lệ Phi: Có viên thuốc ngươi thấy quen đúng ?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/quy-tac-song-con-trong-hau-cung/chuong-156.html.]

Một tay của Lệ Phi Đức phi giẫm chân, một tay che mắt trái của .

Đức phi Lệ Phi m.á.u đầy mặt, , thẳng dậy, lệnh cho cung nhân theo : "Đi lúc soát xem Lệ Phi nương nương của chúng còn đồ gì, cũng để bổn cung hiểu một chút, mở rộng tầm mắt."

Rất nhanh cung Thúy Vi lật ngược trời, Uyển Y cầm một chiếc hộp gỗ tử đàn tới: "Nương nương, xem," mở hộp , bên trong còn một viên thuốc màu đen.

Đức phi đưa tay cầm lấy viên thuốc , chân dùng thêm sức, tay Lệ Phi liền gãy: "Đỡ ả lên," xong nàng lấy chân .

Lệ Phi Uyển Y đỡ tới tháp xuống, Đức phi một tay cầm hai viên thuốc, một tay cầm ly, rót nước: "Lệ Phi , nhiều năm như , tỷ tỷ đây vẫn luôn đè ép ngươi, hôm nay cũng hạ , hầu hạ ngươi một ."

Lệ Phi phản kháng nữa, Đức phi đút nàng uống thuốc, nàng thuận thế nuốt xuống.

Đức phi thấy nàng nuốt xuống, lệ trong mắt rốt cuộc cũng rơi, nàng buông ly: "Lần với ngươi coi như xé cho rõ ràng."

Nói xong Đức phi bèn xoay chuẩn rời cung Thúy Vi, nhưng khi nàng lệnh cho cung nhân cung Thúy Vi: "Đừng để ả tự sát, nếu bổn cung sẽ chôn các ngươi chung với ả ."

"Vâng," các cung nhân cung Thúy Vi thấy tình hình hôm nay, bây giờ Đức phi gì chính là cái đó.

Lúc Đức phi rời cung Thúy Vi, trở cung Trọng Hoa thì gần giờ tý, nàng về tới cung Trọng Hoa kìm nổi, cũng may Uyển Y theo, thì nàng ngã xuống đất: "Nương nương..."

Mới tháng mười hai, Lệ Phi c.h.ế.t ở cung Thúy Vi. Nghe tin Lệ Phi chết, Đức phi cũng tinh thần. Thù lớn báo, lòng nàng cũng trống rỗng. Lòng trống rỗng, Đức phi liền bệnh, cơn bệnh , suýt chút nữa lấy mạng nàng.

Mùng chín tháng mười hai, qua lễ Tịch Bát, cách lễ mừng năm mới xa. Gần đây Thẩm Ngọc Quân bận rộn, bởi vì nhi tử béo nhà nàng sắp tròn một tuổi, nhưng dù bận thế nào đêm nay cũng đến điện Càn Nguyên một chuyến.

Dùng xong bữa tối, Thẩm Ngọc Quân dỗ nhóc mập ngủ, mặc thêm áo choàng, điện Càn Nguyên.

Điện Càn Nguyên, Lệ Phi cũng xong chính sự, đang ghế rồng xem bản đồ Đại Vũ. Lộ công công nhẹ nhàng : "Hoàng thượng, Hi Hiền phi nương nương tới."

Cảnh đế ngẩng đầu, rũ mắt xuống: "Để nàng ."

Thẩm Ngọc Quân bỏ áo choàng, điện Càn Nguyên, đây là đầu tiên nàng tới điện Càn Nguyên, nàng tới giữa điện, quỳ hai gối xuống: "Thần thỉnh an Hoàng thượng, Hoàng thượng cát tường."

Cảnh đế xem bản đồ nữa, bảo Tiểu Lộ Tử thu bản đồ : "Đứng lên ."

"Tạ ơn Hoàng thượng," Thẩm Ngọc Quân dậy. Đọc Full Tại Truyenfull.vn

"Sao hôm nay nàng tới Càn Nguyên điện ?" Cảnh đế thể đoán đại khái nàng tới gì, nhưng chính miệng nàng .

Thẩm Ngọc Quân khẽ : "Bữa tối thần dùng nhiều một chút, ngoài dạo cho tiêu cơm. Đi một hồi đến cần Càn Nguyên điện, thần nghĩ nếu đến đây, hãy tới thăm Hoàng thượng, thỉnh an Hoàng thượng."

Cảnh đế dựa ghế rồng: "Cái cớ lắm."

Thẩm Ngọc Quân trừng mắt liếc Hoàng thượng: "Vậy thần thần nhớ thì ?"

Cảnh đế cũng nàng chọc : "Cái ."

Thẩm Ngọc Quân thấy Hoàng thượng nặng nề như , trong lòng cũng thả lỏng một chút: "Hoàng thượng, thần ngứa nghề, chơi một ván cờ với thần nha?"

Cảnh đế dậy khỏi ghế rồng, thẳng tới mặt Thẩm Ngọc Quân: "Được," đó xoay về hướng hậu điện.

Thẩm Ngọc Quân vội đuổi theo, còn mặt dày quấn lấy tay Cảnh đế: "Thần kỳ nghệ tầm thường, nhưng kỳ phẩm , Hoàng thượng thể nể tình kỳ phẩm của thần , nhường thần mấy quân ?"

Cảnh đế hề sắc ảnh hưởng, thẳng thừng cự tuyệt: "Không thể."

Một đêm , Thẩm Ngọc Quân chơi cờ với Cảnh đế cả đêm, nàng thật sự mệt mỏi, vì nàng luôn thua, thua thảm. Mãi đến giờ mão hôm , Cảnh đế mới thả nàng rời .

lúc Thẩm Ngọc Quân rời điện Càn Nguyên, với Hoàng thượng một câu: "Hoàng thượng, khố phòng của Trọng Hoa cung sắp Tiểu Phì Trùng dọn trống , Đức phi thích trẻ con." Sau khi xong nàng rời khỏi điện Càn Nguyên sự nâng đỡ của Trúc Vân.

Sau khi Thẩm Ngọc Quân rời , Cảnh đế chắp tay lưng, trong tẩm điện thật lâu, mới mở miệng: "Tiểu Lộ Tử, ngươi gọi Dung ma ma đại điện, để bà bế Tứ Hoàng tử đến."

"Vâng," Lộ công công vô cùng cảm kích Hi Hiền phi đến, gần đây trong cung c.h.ế.t quá nhiều , cũng sợ chết.

Không lâu , Dung ma ma bế Tứ Hoàng tử đến điện Càn Nguyên: "Nô tài thỉnh an Hoàng thượng, Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế."

Cảnh đế cũng kêu bà lên, thẳng qua, vươn tay xốc một góc chăn lên, nhùn Tứ Hoàng tử đang ngủ say bên trong, đó buông góc chăn : "Tiểu Lộ Tử, ngươi bế Tứ Hoàng tử đến Chiêu Dương cung, Hi Hiền phi nên thế nào."

"Vâng," Lộ công công vươn tay bế Tứ Hoàng tử bọc trong tã lót, Dung ma ma cũng buông lỏng tay, nhưng ánh mắt vẫn còn lưu luyến tã lót trong lồ ng n.g.ự.c của Lộ công công.

"Tự xưng nô tài," Cảnh đế Dung ma ma, xoay tới ghế rồng : "Cũng tệ lắm, ngươi còn phận của ."

Loading...