"Thẩm Đức dung đừng vội," Diêu Nhược Đồng thấy Thẩm Ngọc Quân vội vàng : "Hôm nay tỷ mặc váy bằng vải lụa , khi nào thì tỷ mặc gấm Vân Nam nhỉ? Cũng để cho các tỷ ánh mặt chúng mở mang kiến thức, mở rộng tầm mắt."
Thẩm Ngọc Quân sớm thấy Chu Ngưng Ngữ, đương nhiên dụng ý trong lời của Diêu Nhược Đồng, trong lòng chút vui, Diêu Nhược Đồng khác thoải mái thì liên quan gì đến nàng chứ?
"Muội đùa , gấm Vân Nam là do Hoàng thượng ban cho, nhất thời nghĩ sẽ gì, ý kiến gì ?" Thẩm Ngọc Quân là ăn chay, tất nhiên sẽ để mặc cho khác lợi dụng.
Diêu Nhược Đồng quá đáng, dù Thẩm Ngọc Quân cũng là kẻ ngốc, thể để tự ý vui đùa chứ, túng túng : "Thẩm Đức dung quá lời ."
"Thì là hiểu lầm , còn tưởng rằng Diêu ý kiến gì chứ," Thẩm Ngọc Quân : "Nếu chuyện gì, đây cáo từ ."
Thẩm Ngọc Quân cũng chờ bọn họ phản ứng trực tiếp rời khỏi đình. Sau khi đoàn Thẩm Ngọc Quân , Chu Ngưng Ngữ mở miệng châm chọc: "Thật coi là nhân vật chính," câu là mỉa mai Thẩm Ngọc Quân, đầu với Diêu Nhược Đồng: "Xem khác là kẻ ngốc, nào ngờ trong mắt khác ngươi chỉ là tên hề. Hừ... Ngồi ở đây lâu, chung quanh gì mới mẻ, là thôi." Chu Ngưng Ngữ xong dậy rời , Hàn Bảo lâm cũng theo.
Sau cùng chỉ còn Diêu Nhược Đồng nắm chặt khăn gấm trong tay, căm hận về phía đám Chu Ngưng Ngữ rời . Mà một màn rơi mắt cây ngô đồng cách đó xa: "Trong cung nhiều thêm một tài !"
Thẩm Ngọc Quân cứ như thong thả dạo, thỉnh thoảng thấy cảnh lạ còn dừng ngắm một lúc, dạo Ngự Hoa viên một canh giờ.
Chân Thẩm Ngọc Quân cũng mỏi, bèn xung quanh xem nơi để nghỉ chân , cách đó xa là một ngự hồ, ở đó một tòa vọng lâu ngắm cảnh.
Thẩm Ngọc Quân bên cửa sổ của vọng lâu cá bơi lội thỏa thích trong hồ, tâm trạng cũng trở nên yên tĩnh từng : "Không ngờ trong cung còn một nơi như , thật yên tĩnh."
"Tiểu chủ, bây giờ sắp mùa đông, bèo trong ngự hồ còn tươi xanh như ?" Thu Cúc vẻ hiểu cho lắm.
Thẩm Ngọc Quân : "Hay là vì nước trong hồ?"
"Nước ạ?" Thu Cúc khó hiểu, bèn chạy tới bên hồ, dùng tay vớt nước trong hồ: "Ồ? Tiểu chủ, nước trong hồ là nước ấm."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/quy-tac-song-con-trong-hau-cung/chuong-27.html.]
"Ở đây hẳn là dẫn nước từ suối nước nóng."
"Ái phi thật hứng thú."
Thẩm Ngọc Quân giọng quen thuộc dọa, nhất thời sững sờ, cũng may nàng phản ứng nhanh, vội vàng dậy tiến lên hành lễ: "Hoàng thượng cát tường, tần thất lễ, xin Hoàng thượng thứ tội."
"Đứng lên ," Cảnh đế mặc một bộ cẩm bào màu tím thêu rồng và mây cát tường, đầu đội tử kim quan, lộ khí chất cao quý gì sánh , bên hông thắt đai lưng bàn long màu đen trông thêm vài phần phóng khoáng.
Cảnh đế kéo Thẩm Ngọc Quân lên, nắm tay nàng, cũng cảm giác non mịn mềm mại đó, bóp vô cùng , bèn tự chủ bóp mấy cái.
Trong nháy mắt khuôn mặt nhỏ nhắn của Thẩm Ngọc Quân ửng đỏ, đôi mắt len lén trộm khắp nơi.
Cảnh đế cảm thấy buồn : "Nàng đang trộm ?"
Thẩm Ngọc Quân bỗng nhiên ngẩng đầu lên : "Không ," đó mới hồn , cúi đầu : "Thưa Hoàng thượng ạ, tần trộm ạ."
Hiện tại Cảnh đế thật sự vui: "Vậy trẫm cảm giác nàng tật giật nhỉ?"
"Hoàng thượng nhầm ạ." Thẩm Ngọc Quân trả lời.
"Ồ, là như thế ?" Giọng điệu của Cảnh đế ngầm chứa uy hiếp.
"Cũng thể Hoàng thượng nhầm, là biểu tình của tần sai sót, mới khiến cho Hoàng thượng hiểu lầm." Thẩm Ngọc Quân khí khái nữ nhân mà xoay chuyển hướng gió.
"Ha ha ha... Nàng thức thời," Cảnh đế : "Không sai, là biểu tình của nàng sai."
Trong lòng Thẩm Ngọc Quân căn bản thừa nhận sai, nhưng đối mặt với Cảnh đế cũng còn cách nào, dù đối với Cảnh đế, ngàn sai vạn sai đều là nàng sai, Hoàng thượng tuyệt đối sai.