Quy Tắc Sống Còn Trong Hậu Cung - Chương 42

Cập nhật lúc: 2024-12-10 16:04:03
Lượt xem: 68

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đáng nhắc tới chính là, trong ngày xét nhà Diệp gia, thống lĩnh Cấm quân Sở Diễn từ Diệp gia tịch thu một gia tài thể kinh ngạc c.h.ế.t !  Chỉ đến hoàng kim thì gần năm mươi vạn lượng, bạc trắng trân bảo nhiều vô kể, thế nhưng sách của danh gia ít đến đáng thương. Chẳng trách nhiều năm như , Diệp gia chút tiến bộ nào, căn bản trong mắt chỉ tiền mà thôi.

 

Lần xét nhà Diệp gia , chỉ là phong phú quốc khố của Hoàng thượng, mà ngay cả bạc để cứu trợ thiên tai và quân lương cũng thêm vài phần, Đương nhiên chiêu g.i.ế.c gà dọa khỉ của Hoàng thượng dùng cực , lấy nhà đẻ của Thái hậu khai đao, xem ai còn dám xằng bậy.

 

Cũng là Hoàng đế cho Thái hậu mặt mũi, là tịch thu sót thứ gì của Diệp gia, cùng vẫn bảo tính mạng cho cả Diệp gia, chỉ lưu vong ngàn dặm, ba đời nhập sĩ. 

 

Rốt cuộc phủ Thừa Ân hầu tự cho còn gì. Sau khi Thái hậu trải qua biến cố của phủ Thừa Ân hầu, dâng thư tự đến Từ Ân Tự cầu phúc cho Đại Vũ. Hoàng thượng cứ mãi giữ , nhưng cuối cùng vẫn chuẩn. Lần Diệp Đức dung cũng thông minh hơn một chút, tự xin theo bên cạnh Thái hậu. Cảnh đế xem như hào phóng, tấn Diệp Đức dung lên Diệp Quý tần, cho phép theo Thái hậu.

 

Ngày Thái hậu rời cung, Thẩm Ngọc Quân cũng mang theo thể mang bệnh, quấn thành quả bóng tiễn Thái hậu. Nhìn mái tóc hoa râm của Diệp Thái hậu, cảm thấy xót lòng bà.

 

Dù là Thái hậu thì thế nào? Không bớt quan tâm đến nhà đẻ, theo chỉ thể mất mạng. Một yêu thích quyền thế như Thái hậu, nếu như thật sự còn đường để , bà thể lựa chọn rời khỏi hoàng cung đến chùa vì nước mà cầu phúc. Chỉ đáng thương cho Diệp Quý tần, tấn lên địa vị cao, thì thể gì? Không trở về cung, cũng chỉ là một xưng hào êm tai mà thôi!

 

"Cũng tiễn Thái hậu nương nương, Thái hậu nương nương thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế!"

 

Sau ngần năm Thái hậu xuống dốc, thật sự dễ dàng gì! Những phi tần đến đưa tiễn đều là chân thành tha thiết hi vọng Thái hậu khỏe mạnh, nhất là đừng trở nữa.

 

Từ khi thứ hai thị tẩm, Thẩm Ngọc Quân gặp Cảnh đế tính đến nay hơn một tháng . Tuy giữa bọn họ bất kỳ trao đổi gì, nhưng nàng vẫn thể cảm nhận ánh mắt của Cảnh đế lướt qua .

 

"Tỷ tỷ bệnh hơn một tháng, vẫn khỏe ?" Tiền Lạc Tích thấp hèn như đây nữa, cuối cùng thẳng lưng .

 

"Đa tạ Tiền Mỹ nhân quan tâm," Thẩm Ngọc Quân để ý đến Tiền Lạc Tích nên tất nhiên cũng quan tâm nàng vẻ đây, tiểu nhân đắc chí mà thôi.

 

Tiền Lạc Tích Thẩm Ngọc Quân phản ứng gì, nhưng nhịn vẫn đ.â.m chọc nàng, dù hiện tại nàng vẫn chút ân sủng nào. Đã bệnh hơn một tháng, cũng thấy Hoàng thượng đến Thiêm Hi lâu một cái, cũng nàng bất quá cũng chỉ thế. Nàng thật xem nếu ân sủng, Thẩm Ngọc Quân còn thể đoan chính thế nào?

 

Thẩm Ngọc Quân thấy phi tần địa vị cao kiệu rời , tiết trời lạnh, nàng cũng dự định ở lâu, bây giờ Thái hậu , tất nhiên nàng cũng cần giả vờ bệnh nữa.

 

Trở Thiêm Hi lâu, Thẩm Ngọc Quân thấy Trúc Vũ chuẩn đồ ăn xong . Một tháng , Thẩm Ngọc Quân coi như là hiểu một đạo lý, trong cung, mấy nàng sống khá giả, Bây giờ chỉ mới mấy ngày mà của Ngự Thiện phòng bắt đầu qua loa với nàng, đến thì xem mấy đĩa thức ăn là khó nhận , nhưng hẳn là nào đó cố ý, nếu bọn họ cũng dám dày vò Thiêm Hi lâu của nàng.

 

"Tiểu chủ, về ," Trúc Vũ tính thời gian nàng về, chuẩn bày đồ ăn, thật đúng là vặn. Trong một tháng, tuy đó là tiểu chủ giả bệnh, nhưng cũng dám ăn cơm bình thường, chỉ sợ sơ sẩy một chút sẽ lộ chân tướng.

 

"Thơm quá," Thẩm Ngọc Quân một tháng dùng bữa ngon, sáng nay thỉnh an, tống biệt Thái hậu, thật đúng là sắp c.h.ế.t đói nàng . Lúc , một bàn cơm canh ngon, nàng cảm giác cả một bàn đồ ăn nàng thể nuốt một .

 

"Tiểu chủ nhanh rửa mặt dùng cơm ạ. Bàn đồ ăn hôm nay là do Thu Cúc của chúng tự tay chế biến," tuy trong một tháng Ngự Thiện phòng quá phận, nhưng vẫn còn may, trong tay các nàng bạc, cũng đến nỗi chịu tội. mỗi khi các nàng thấy dáng vẻ ăn dám ăn của chủ tử nhà thì vô cùng đau lòng.

 

"Được !" Thẩm Ngọc Quân cũng tâm ý của bọn họ, tất nhiên sẽ lãng phí.

 

Thiêm Hi lâu bên còn đang vui vẻ vì chủ tử nhà "khỏi hẳn" thì trong Càn Nguyên điện bên , Cảnh đế đắc ý như .

 

"Ngươi cái gì, Tiền Lạc Tích mang thai?" Sáng sớm Cảnh đế tiễn Thái hậu, mới về Càn Nguyên điện ám tử đến báo, còn là tin tức như thế, tâm trạng đang tăng cao trong nháy mắt xuống đến đáy cốc.

 

"Vâng."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/quy-tac-song-con-trong-hau-cung/chuong-42.html.]

 

"Nàng đúng là vận khí , bên đó chuẩn khi nào báo lên?" Tuy hiện nay Cảnh đế chỉ một Hoàng tử, nhưng vội. Cảnh đế nghĩ đến đức hạnh của Tiền Lạc Tích cảm thấy đứa bé giữ , trừ khi...

 

"Tiền Mỹ nhân tự thai, dự định yến tiệc mùng tám tháng chạp sẽ tiết lộ chuyện thai mặt ."

 

"Biết , ngươi tiếp tục quan sát, còn về phần việc khác cần để ý đến, nàng thế nào thì theo nàng ." Cảnh đế cũng qua tâm đến việc Tiền Lạc Tích thai. Có thai nghĩa là năng lực sinh . Không năng lực sinh thì nhất là đừng sinh, sinh cũng chỉ là cho đứa trẻ  thoải mái mà thôi.

 

"Vâng"

 

Lộ công công vẫn lưng Cảnh đế, cúi đầu. Tuy thể hiểu rõ tính tình của Cảnh đế, nhưng cũng một hai. Sinh mẫu của Cảnh đế là một phi tần phân vị thấp, sinh ôm đến nuôi trong Hoảng tử sở.

 

Hoàng cung là một nơi ăn thịt , ngoài mẫu bằng tử quý, tử bằng mẫu quý cũng là thường thấy nhất. Gia thế sinh mẫu của Cảnh đế hiển hách, sủng ái, tính tình mềm yếu. Nói dễ thì là, ngay cả cung nữ, thái giám cũng thể đạp bà mấy cái. chỉ như , bà mới thể lừa những ánh mắt trong cung, sinh một Hoàng tử. Thế nhưng Tiên đế thiếu nhi tử, thể thấy từ nhỏ Cảnh đế ở trong Hoàng tử sở sinh mẫu bảo vệ lớn lên như thế nào.

 

Chỉ là sinh mẫu của Cảnh đế cũng phúc khí, nếu như khi Cảnh đế ghi danh nghĩa của Thái hậu đầy hai năm , thì hiện tại cũng hưởng phúc.

 

"Gần đây Thiêm Hi lâu thế nào?" Cảnh đế vốn định xem tấu chương, xử lý chính sự, nhưng lúc , chút tâm tình nào.

 

Lộ công công vốn còn đang thất thần, thình lình thì hồn trong nháy mắt, tóm là sức sống mãnh liệt: "Bẩm Hoàng thượng, Hi Đức dung khỏe từ lâu, nhưng nhát gan, vẫn còn đang trốn tránh. Có điều theo nô tỳ thấy, hiện giờ "bệnh" của tiểu chủ nhân hẳn là khỏe ."

 

Tiểu Lộ Tử tỏ vẻ vô cùng chướng mắt sự sợ hãi của Hi Đức dung, gió thổi cỏ lay gì là lập tức trốn. Thôi , tuyệt đối thừa nhận là hâm mộ nàng còn chỗ để trốn, như là tâm phúc bên cạnh Hoàng thượng, chỉ thể dũng chiến đấu.

 

"Đến thăm Thiêm Hi lâu một chút , cũng lâu trẫm gặp nàng." Hiện tại Cảnh đế cần tìm một ít chuyện vui cho .

 

"Ơ? Hoàng thượng, đó Hoàng hậu nương nương rút thẻ bài của Hi Đức dung , vẫn còn phục..." Lộ công công vốn chỉ trần thuật sự thật, nhưng thấy Cảnh đế , hơn nữa ánh mắt càng lúc càng lạnh, đột nhiên im bặt.

 

"Tiểu Lộ Tử, ngươi trẫm thử, ai là chủ tử?” Giọng của Cảnh đế cực lạnh.

 

"Bẩm Hoàng thượng, đầu thiên hạ." Lộ công công cảm thấy hôm nay cửa mang theo não, khiến cho chủ tử vui: "Bãi giá Thiêm Hi lâu!"

 

"Hừ..." Cảnh đế chắp tay lưng, dẫn đầu bước khỏi Càn Nguyên điện.

 

Thiêm Hi lâu, Thẩm Ngọc Quân dùng bữa xong, bây giờ đang dạo trong hậu viện. Hồng mai trong vườn đang nở, mùa đông, càng cho nơi đây thêm chút sắc màu tươi sáng.

 

"Tiểu chủ, hôm nay trời lạnh, thể còn yếu, về noãn phòng?" Thu Cúc chút yên lòng, dù đây nàng phong hàn, bệnh vô cùng nặng, cho bọn họ đều hoảng sợ.

 

"Không ," Thẩm Ngọc Quân nhạt: "Đều dưỡng lâu như , nếu , cảm thấy sắp mốc meo ."

 

Trong lòng nàng còn bình tĩnh, một tháng trôi qua, Hoàng thượng đến nào. Nói thật, nàng sợ thất sủng, càng sợ Hoàng thượng quên nàng. Khong ngời lời thề son sắc của nàng ngày đó, cũng sẽ cảm giác như gần như xa , dù cũng gạt trái tim !

 

"Tiểu chủ, ..."

 

"Thu Cúc, ngươi từng yêu thích ai đó ? Thẩm Ngọc Quân hờ hững hồng mai mắt, nét mặt vô cùng bình tĩnh, ngay cả giọng cũng d.a.o động, chỉ nhẹ nhàng, vẻ vô cùng kỳ ảo!

 

Loading...