Quy Tắc Sống Còn Trong Hậu Cung - Chương 66

Cập nhật lúc: 2024-12-10 16:10:49
Lượt xem: 62

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trong Liên Nguyệt các, Dương Thư Hoa ngơ ngẩn giường một canh giờ, cũng lời nào, trong tay vẫn luôn cầm chiếc hộp nhỏ bằng gỗ đàn. Lục Khỏa vội vàng phòng, : "Tiểu chủ, nô tỳ về ."

 

"Tình hình bên thế nào?" Rốt cuộc mặt Dương Thư Hoa cũng chút biểu cảm, nhưng vẫn lạnh lùng.

 

"Bẩm tiểu chủ, hiện giờ Liễu Uyển nghi xa thứ ." Lục Khỏa nghĩ tới dáng vẻ điên cuồng khi phát tác của Liễu Uyển nghi, còn vẻ nhu nhược của , cho khác phát lạnh.

 

"Thật ?" Dương Thư Hoa nhạt, đôi mắt sâu thấy đáy, chiếc hộp gỗ trong tay, nhếch miệng khẽ : "Xem thứ đúng là bảo bối!" Thủ đoạn của tiện nhân Liễu thị nàng từng thấy, tâm cơ thâm trầm, đối tượng mà bình thường thể so sánh . như thì ? Bây giờ mặc cho nàng đòi nợ ư.

 

Lục Khỏa thấy chiếc hộp chủ tử cầm trong tay, kinh ngạci: "Tiểu chủ, lấy nó ?" Đây là Liễu Uyển nghi từ tay Tôn Quý tần, điều hiện giờ rơi tay tiểu chủ nhà nàng.

 

"Lại lấy , đương nhiên là chỗ cần dùng," Dương Thư Hoa tỉ mỉ đánh giá chiếc hộp nho nhỏ , đôi mắt đầy háo hức: "Ngươi Hi Đức dung và tiện nhân Liễu thị , ai lợi hại hơn?"

 

"Tiểu chủ, ... Người đưa cho Hi Đức dung..." Lục Khỏa thật sự tin tai , chủ tử nhà nghĩ đến việc cho Hi Đức dung dùng thứ . Thứ ... sẽ gặp chuyện may.

 

"Hừ... Không nàng trốn , gặp ?" Dương Thư Hoa , chút đắc ý: "Cũng khi dùng thứ , nàng giống như một con ch.ó quỳ cầu xin ? Ha ha ha..."

 

"Tiểu chủ," Lục Khỏa nghĩ là chủ tử nhà nàng suy nghĩ quá đơn giản : "Hi Đức dung đang sủng ái, hơn nữa hiện tại căn bản là nàng gặp chúng , cung của nàng cũng là Huyên Nhược các, chỉ sợ chúng cơ hội tay."

 

"Sẽ ," Dương Thư Hoa vẫn chiếc hộp: "Thứ như , cũng thể lãng phí. Lục Khỏa, chút chờ , dáng vẻ Hi Đức dung đau khổ quỳ sát đất cầu xin ." Nàng nghĩ thôi cũng cảm thấy sung sướng, cũng đợi ngày đó đến thì sẽ cảm giác gì. Trước mắt Dương Thư Hoa hiện lên dáng vẻ luôn bình tĩnh tự nhiên của Thẩm Ngọc Quân, nàng sống thật là tự tại. Ngay cả nàng cũng cảm thấy hâm mộ đến đố kỵ.

 

Lục Khỏa bộ dạng của chủ tử nhà nàng, tại cảm thấy lòng bàn chân phát lạnh. Tiểu chủ nhà nàng dường như đổi, còn là cô nương ôn nhu hiền lành đây nữa.

 

Cuối cùng cũng đến mùng sáu tháng hai, là lễ sinh thần vạn thọ của Cảnh đế. Tuy đó Cảnh đế dặn dò là chuyện đều giản lược, nhưng dù gì cũng theo một quy trình.

 

Sáng sớm, Cảnh đế tắm gội xông hương y phục, ăn mì trường thọ do Ngự Thiện phòng đưa đến khi mặt trời mọc, đến cung Càn Thanh tiếp nhận triều bái của văn võ bá quan. Hôm nay các đại quan ở biên giới cơ bản đều đến đầy đủ, điều duy nhất khiến Cảnh đế cao hứng là thể danh chính ngôn thuận nhận lễ. Ngay cả Lộ công công cũng vui vẻ mặt, dù sinh thần hàng năm của Hoàng thượng chính là lúc sắp phát tài, hôm nay đương nhiên cũng ngoại lệ.

 

Sau khi tan triều, Cảnh đế ngự án trong điện Càn Nguyên, Tiểu Lộ Tử hết ngày đến khác ngoài đào ngân phiếu, khóe miệng nhếch lên: "Hôm nay ngươi kiến ít, chả trách đến thấy mắt ." Hắn thể tức giận ? Một đám đưa đồ thực dụng gì cả, một chút bạc thực dụng nào, lúc cảm thấy đám quan viên thể đảm nhiệm việc lớn nhỉ, lẽ nào bọn họ thiếu bạc ?

 

Lộ công công chồng ngân phiếu chất như núi ở mặt, trong lòng đau vô cùng, năm nào cũng như thế , chân thu bao nhiêu ngân phiếu thì chân nộp lên bộ, Hoàng thượng lấy mỹ danh là quà mừng sinh thần. Hắn thật sự với Hoàng thượng, thể chuẩn quà mừng, đáng tiếc, dám.

 

"Tiểu Lộ Tử, ngươi bọn họ đoán thánh ý . Bọn họ , đại quân Bắc chinh của trẫm sắp khai chiến ?" Cảnh đế xấp ngân phiếu thật dày mắt, chân mày nhíu chặt, quá ít, còn đủ một tháng thức ăn của tướng lĩnh biên quan.

 

Lộ công công nâng đầu lên, cố nhịn mớ ngân phiếu chồng chất ngự án : "Bẩm Hoàng thượng, nếu những bá quan văn võ thể đoán thánh ý của , e là cái c.h.ế.t cũng còn xa nữa."

 

Đây chính là lời vô cùng chân thật, viên quan nào dám trắng trợn to gan phỏng đoán thánh ý? Huống chi Hoàng thượng còn ngang ngược như . Lộ cong công cảm thấy Hoàng thượng vô cùng ngang ngược, nhất là lúc thiếu bạc, hận thể vớ thêm mấy nhà. Thật trong lòng thầm nghĩ, nếu là Hoàng thượng cần bạc để khai chiến, chắc là Diệp gia còn thể lăn lộn một hai năm nữa. Hoàng thượng rõ ràng là nuôi heo mập để thịt, thì cũng sẽ đặt ham tiền như mạng như của Diệp gia ở Hộ bộ .

 

Cảnh đế Tiểu Lộ Tử hồi lâu, đợi Lộ công công ý thức thì gương mặt của Cảnh đế mang ý vị sâu xa, Lộ công công sợ tới mức lông tơ dựng hết cả lên.

 

"Tiểu Lộ Tử, ngươi trẫm thế nào để đám quan viên cáo già cam tâm tình nguyện móc bạc đây?" Cảnh đế híp mặt , là đang chủ ý gì.

 

"Bẩm Hoàng thượng, nô tài... Nô tài nghĩ ." trong lòng Lộ công công nghĩ Hoàng thượng nhất là nên thẳng, chắc chắn đám quan viên sẽ thi đưa bạc cho , nhưng quan trọng là Lộ công công dám như , Hoàng thượng cũng cần mặt mũi, thể đồng ý để những quan viên vua của một nước như thiếu bạc chứ?

 

"Ừ, ngươi nghĩ nhanh lên một chút." Cảnh đế cầm tấu chương bàn bắt đầu phê duyệt: "Trẫm xử lý chính sự ."

 

Lộ công công cứ lưng Hoàng thượng như xấp ngân phiếu ngự án, nghĩ nên thế nào để đám đại thần móc nhiều ngân phiếu hơn, bổ sung chỗ bạc còn thiếu của Hoàng thượng.

 

Ngọ yến trong lễ vạn thọ tại điện Hi Hòa, văn võ bá quan đều tề tụ chúc mừng vạn thọ Cảnh đế. Lúc ngọ yến ăn một nửa, thống lĩnh Cấm quân Sở Diễn đột nhiên bước khỏi chỗ: "Thần cung chúc Hoàng thượng vạn thọ vô cương, vi thần là một quân nhân, hiểu văn ca nhã ý, chỉ tai họa Trấn Bắc, Bắc Nhung xao động, biên quan bất , thần nguyện dâng lên Hoàng thượng năm vạn lượng bạc trắng, chia sẻ cùng Hoàng thượng. Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!"

 

Cảnh đế xong, lộ nụ vui mừng: "Ái khanh hổ là đời của thế gia, quả nhiên lo cho nước buồn cho dân, trẫm an ủi, trẫm bá tính Trấn Bắc, quan tướng biên quan nhận phần tình cảm của ngươi, đây cũng là lễ vật nhất trẫm nhận trong năm nay."

 

"Thần dám nhận, Hoàng thượng vì bách tính thiên hạ, Đại Vũ cường thịnh mà dốc hết sức lực, mất ăn mất ngủ, thần chẳng qua chỉ tận chút sức lực non yếu, nhận nổi tán thưởng của Hoàng thượng, thần chúc Ngô Hoàng thiên thu vạn đại, trường nhạc vô cực!" Sở Diễn cũng bất đắc dĩ. Hôm nay, lúc ngọ thiện, Hoàng thượng cho gọi tới, đặc biệt cho mượn năm vạn lượng bạc trắng, bảo kính hiến lễ vật. Bạc cũng là lấy , xong việc còn trả .

 

"Ái khanh mời lên," Cảnh đế vẻ cảm động, thật đúng là xem văn võ đại thần trong điện đều là kẻ ngốc. Dáng vẻ tình cảm quân thần chân thành , rốt cuộc là diễn đến lúc nào?

 

"Thần nguyện dâng lên năm vạn lượng bạc, phân ưu cùng Hoàng thượng," Thiệu Huân than khổ trong lòng, một triệu kiến, năm vạn lượng bạc trắng cứ như còn. Hoàng thượng còn vẻ thương cảm cho thần tử. Nếu như thật sự thương cảm thì đừng cho mượn, trực tiếp cho luôn . Từ khi Thiệu Huân cầm xấp ngân phiếu thì tính dựa theo bạc hàng tháng của thì mất bao lâu mới trả xong khoản nợ công .

 

"Tốt." Cảnh đế thể hiện vô cùng rõ ràng. Cuối cùng ngọ yến biến chất. Từng đại quan văn thần nhịn xuống lượt đưa bạc cho Hoàng thượng, ai dám giả ngu? Dựa theo phong cách việc của đương kim thánh thượng, giả ngu đúng , sẽ tự phái đến sờ của cải của bọn họ, đến lúc đó, chỉ phá còn một mảnh, thậm chí còn mất chức lột tước. Hiện tại bọn họ chỉ thể hận khởi xướng là Sở Diễn và Thiệu Huân thôi.

 

Lộ công công lưng Hoàng thượng, trong lòng vô cùng vui vẻ, Sở Diễn bất đắc dĩ dâng lên năm vạn bạc trắng cũng đủ khiến cho suốt năm. Ai bảo Hoàng thượng việc gì lấy việc Sở Diễn đến xét nhà dọa , bây giờ cuối cùng đến lượt bẫy Sở Diễn một , thể thoải mái ?

 

Chờ khi ngọ yến chấm dứt, trong điện Càn Nguyên, Cảnh đế ghế rồng ba mặt đang sổ bạc và giấy nợ cướp đoạt từ đám văn võ bá quan, tâm tình cũng hơn nhiều. Không tồi, phí bạc là lễ vạn thọ cũng đáng giá, ít tạm thời quân lương cũng gần như là đủ .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/quy-tac-song-con-trong-hau-cung/chuong-66.html.]

 

"Hoàng thượng, ở đây ngân phiếu chín mươi tám vạn lượng bạc, giấy nợ một trăm ba mươi sáu vạn lượng bạc, tổng cộng hai trăm ba mươi bốn vạn lượng bạc," Thiệu Huân độ cong khóe miệng của Hoàng thượng càng lúc càng lớn, trong lòng đau vô cùng, trong bạc năm vạn lượng của . Nghĩ tới gần một trăm đại thần chỉ hiến hơn hai trăm vạn lượng bạc, cảm thấy thua thiệt, thua thiệt quá .

 

Sở Diễn thấy Thiệu Huân như , trong lòng cũng dễ chịu một chút, ít thì Hoàng thượng chỉ bẫy một : "Hoàng thượng, thần nghĩ hai trăm ba mươi bốn, xâu , dù hôm nay cũng là vạn thọ của . Không bằng Lộ công công thêm chút nữa, vặn góp cho chẵn."

 

"Ha ha... Quả nhiên Sở ái khanh hiểu lòng trẫm, trẫm cũng nghĩ ," Cảnh đế khép miệng : "Tiểu Lộ Tử, ngươi chứ, nhớ bổ sung bạc ."

 

Trả thù, nhất định là trả thù!

 

"Hoàng thượng, sáng nay nô tỳ ..." Lộ công công còn gì đó, thấy Cảnh đế dậy, thèm đầu hậu điện, dáng vẻ hẳn là định nghỉ ngơi. Hắn chỉ thể , khi thấy bóng dáng của Hoàng thượng nữa mới chậm rãi xoay về phía Sở Diễn: "Có thù oán với ngươi ?"

 

Sở Diễn trưng bộ mặt hiểu: "Không , tận trung với Hoàng thượng là bổn phẩn mà các thần tử chúng nên cố gắng ? Đây chính là ngươi , mới mượn Hoàng thượng năm vạn lượng bạc, chẳng lẽ ngươi quên ?"

 

Đương nhiên Lộ công công quên, đây là do , nhưng đó là cho bọn họ , để chụp , hiện tại đúng là chỉ thể nước mắt.

 

Lộ công cô sững sờ đếm gia sản của , còn, còn gì cả. Nhìn xem hai tên gọi là tâm phúc của Hoàng thượng đang ? Sở Diễn và Thiệu Huân đang thương lượng cầm giấy nợ đến nhà ai thu bạc , sai, còn tự hiểu , một tên thì chuyên quản lý chuyện xét nhà diệt tộc, một tên thì chuyên phá án trị tội những kẻ mưu cầu danh lợi, bọn họ đến cửa đòi nợ đúng là thích hợp.

 

Cung yến buổi tối của lễ vạn thọ cũng giống như năm , tổ chức tại điện Triêu Huy, phi tần các cung và tôn thất đại thần đều tề tụ.

 

Trong cung Chiêu Dương, Thẩm Ngọc Quân chuyện phát sinh trong ngọ yến của Cảnh đế, trong lòng vẫn rối rắm đến tận giờ, nàng đang nghĩ những túi thơm gì đó nên đổi thành bạc , dù Hoàng thượng vẻ như thật sự thiếu bạc.

 

"Tiểu chủ, đến giờ mùi , nên tắm rửa y phục ạ," Đông Mai đến thấy chủ tử vẫn còn nghĩ, nghĩ đến giờ đành đánh bạo nhắc nhở.

 

"Ừ," Thẩm Ngọc Quân tính toán suy nghĩ nữa, nàng định buổi tối bảo Trúc Vân mang ngân phiếu theo bên , đương nhiên những túi thơm phúc thọ cũng mang theo, đây chính là nàng khổ cực , trọn chín mươi chín túi thơm phúc thọ khác , ngụ ý trường trường cửu cửu. Đến lúc đó xem tình hình, nếu như nhiều đưa bạc, nàng cũng sẽ đưa bạc theo; nếu như nhiều, nàng cũng sẽ yên tâm đưa túi thơm.

 

Chờ bên Thẩm Ngọc Quân sửa soạn xong thì đến giờ . Cung Chiêu Dương cách cung Cảnh Nhân của Hoàng hậu cũng xa, điều hôm nay nàng cũng định đến quá muộn, thấy thời gian thích hợp bèn dẫn Trúc Vân và Thu Cúc cung Chiêu Dương.

 

Nhắc đến cũng thật trùng hợp, Thẩm Ngọc Quân mới cửa thì gặp Dương Thư Hoa, nhưng nàng cũng vẻ gì là lúng túng, trong lòng cũng gợn sóng. Có một đối với nàng mà thì chỉ là râu ria. Nàng đụng đến lợi ích của khác, cũng khác đánh chủ ý lên nàng, ngoài mặt khách khí gây khó khăn gì là .

 

"Hi Đức dung cát tường!" Dương Thư Hoa thấy Thẩm Ngọc Quân dường như vô cùng vui mừng, nhưng lễ thì vẫn tuân thủ.

 

"Dương Uyển nghi đang mang thai, cần đa lễ như ," Thẩm Ngọc Quân cảm thấy cho dù là chuyện gì, Dương Thư Hoa cũng coi như là một minh mẫn. Mấy ngày gặp, nàng còn thiện như đây, ngược bớt cho Thẩm Ngọc Quân ít chuyện, điều càng rõ ràng như , càng chứng tỏ nàng thông minh, giỏi chịu đựng, chung là thể xem thường .

 

"Mấy ngày gặp Hi Đức dung, Hi Đức dung vẫn săn sóc khác như ," Dương Thư Hoa Thẩm Ngọc Quân nhạt.

 

"Dương Uyển nghi đùa , ngươi mang Hoàng tự đương nhiên là vô cùng tôn quý, nào dám thờ ơ chứ," Thẩm Ngọc Quân thấy nàng tuy là nhưng ánh mắt thì chằm chằm nàng, cũng thẳng Dương Thư Hoa. Thật Thẩm Ngọc Quân cũng chút cố ý, nàng một xem trong mắt Dương Thư Hoa chút gì chột vì tính kế khác . Thật đáng tiếc, trong mắt Dương Thư Hoa nàng thấy chút áy náy nào, ngược còn mang vẻ cây ngay sợ c.h.ế.t , hề lảng tránh nàng, xem nàng thêm một phiền phức .

 

Dương Thư Hoa thấy Thẩm Ngọc Quân thẳng thì lảng tránh, tại lảng tránh? Thẩm Ngọc Quân sủng ái nữa thì cũng chỉ là một phi tần, để cho nàng nuôi con của , đó là ân lớn chừng nào, nàng còn dám đoạt, nàng thật sự đáng chết.

 

"Hi Đức dung thật sự nghĩ như ," Dương Thư Hoa nhoẻn miệng : "Ngược thiếu tự tin, điều Hi Đức dung cũng đúng, hoàng nhi là huyết mạch của Hoàng thượng, đúng là tôn quý vô cùng!"

 

"Dương Uyển nghi nghĩ là đúng ," Thẩm Ngọc Quân dường như hề để tâm tới, một lời chua ngoa nào.

 

Hai thẳng đến cung Cảnh Nhân, ai nhắc đến chuyện đây, cũng ai tới lời đồn đại trong cung, dường như trở về quan hệ hời hợt như lúc ban đầu.

 

Có điều tình cảnh rơi mắt ngoài là một tình hình khác, Hoàng Quý dung ngày ở xa bóng lưng của hai , nở một nụ , cơ hội của nàng đến .

 

Hôm nay cung Cảnh Nhân rực rỡ sắc màu, phú quý tụ tập. Khi hai Thẩm Ngọc Quân đến cũng xem là muộn. Thẩm Ngọc Quân và Dương Thư Hoa vẫn dẫn đến sự chú ý của khác, một thì đắc ý bên cạnh Hoàng thượng, một thì mang hoàng tự.

 

"Tần thỉnh an Hoàng hậu nương nương, thỉnh an các vị tỷ tỷ!" Hai quy quy củ củ, động tác như nước chảy mây trôi.

 

"Đứng lên hết ." Hôm nay Hoàng hậu quan tâm đến Thẩm Ngọc Quân, nàng chỉ xem Dương Uyển nghi, ba vị tần phi mang hoàng tự cũng chỉ còn vị , nếu như giữ , cho dù Hoàng thượng gì, nhưng e là quần thần bên ngoài cũng tha cho nàng: "Dương Uyển nghi thai, Thu Hồng, chuẩn một chiếc ghế dựa mềm cho Dương Uyển nghi. Hi Đức dung đừng trách bổn cung bất công, chờ ngày ngươi con nối dòng, bổn cung cũng sẽ coi trọng giống ."

 

"Hoàng hậu nương nương đúng ạ, tuy rằng tần hiểu hạn hẹp, nhưng hoàng tự trọng, tần vẫn hiểu." Thẩm Ngọc Quân vẫn đang mỉm , quá nhiều biểu cảm.

 

"Biết là ngươi hiểu chuyện," Hoàng hậu khen xong thì để Thẩm Ngọc Quân tùy ý.

 

Thẩm Ngọc Quân sớm thấy chỗ trống bên cạnh Phùng Yên Nhiên, đương nhiên là đến đó : "Muội đến lâu ?"

 

"Muội cũng chỉ mới đến thời gian uống một chung thôi." Phùng Yên Nhiên nghiêng qua: "Hôm nay vẫn gặp."

 

Thẩm Ngọc Quân chút bất đắc dĩ: "Tránh nhiều ngày như , hôm nay cửa gặp, điều do nghĩ nhiều , cảm giác nàng như thành một khác."

 

Loading...