Quy Tắc Sống Còn Trong Hậu Cung - Chương 71
Cập nhật lúc: 2024-12-10 16:12:10
Lượt xem: 46
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lục Khỏa khẽ thở dài một tiếng, cũng trách những đó, hôm qua Hi Quý nghi đến Liên Nguyệt các của bọn họ náo loạn, buổi tối Hoàng thượng vẫn nghỉ trong cung của nàng . Cái vả mặt , đúng là quá vang!
Ngay cả Hoàng hậu cũng chỉ mặt gọi tên trách móc Hi Quý nghi một tiếng, đủ trong cung đều sắc mặt của Hoàng thượng mà sống. Tiểu chủ nàng, tuy là mang long tự, nhưng Hoàng thượng cũng chỉ đến đây một khi thăng vị, đó giá lâm nữa. Những trong cung mắt đều sáng như tuyết, sự việc đều thể thấy rõ ngọn nguồn.
"Tiểu chủ đừng suy nghĩ quá nhiều, nên bảo dưỡng thể mới là quan trọng, thời gian của chúng còn dài, vội trong giây lát ." Lục Khỏa giúp chủ tử nhà nàng dém góc chăn. Hiện giờ chuyện nàng thể chỉ là cố gắng khuyên chủ tử mở lòng, chăm sóc thể, bảo vệ Hoàng tự trong bụng mới là quan trọng nhất.
" ," Dương Thư Hoa tự giễu: " là tương lai còn dài." Nàng thừa nhận hiện tại bằng Thẩm thị, tạm thời thể gì nàng, nhưng nàng sẽ cứ như mà buông tha Thẩm thị. Cười nhạo xem thường nàng như thế, nàng thể nuốt trôi cơn tức .
Trong cung Trọng Hoa, Đức phi đang chờ Uyển Y bẩm báo, bởi vì trong lòng vẫn nhớ đến chuyện Lạc Mai hương, nàng còn tâm tư để xử lý cung vụ nữa. cũng để nàng chờ lâu, Uyển Y trở .
"Nương nương cát tường!" Uyển Y bước nhanh lên thỉnh an.
"Sao ?" Đức phi gấp gáp đến độ lên.
"Bẩm nương nương, nô tỳ tìm Lạc Mai hương trong khố phòng." Uyển Y hiểu nương nương nhà nàng, nương nương tuyệt đối thể nhớ nhầm, hơn nữa nàng cũng nhớ từng thấy Lạc Mai hương trong khố phòng.
Đức phi xong từ từ tháp: "Không cần tra xét, hương đó bổn cung , chuyện cứ để mặc thối rữa trong lòng ." Đức phi vô cùng bình tĩnh khi những lời , chuyện Lạc Mai hương dừng tại đây, Hoàng thượng , nàng khiến Hoàng thượng chướng mắt: "Sau những chuyện liên quan đến Dương thị cũng đừng nhắc nữa."
"Vâng." Uyển Y cũng đoán một ít, Hoàng thượng xử lý hậu cung là chuyện sớm muộn, dù nương nương nhà nàng nghĩ đến chuyện nhận con nuôi, nhưng vì bản , cũng nên kiêng dè một chút. Hy vọng Hoàng thượng thấy nương nương nhà nàng an phận thủ thường, đừng để nương nương bơ vơ nơi nương tựa nữa là .
Ở cung Trọng Hoa, tâm tư của Đức phi tắt ngúm, nhưng trong cung Thúy Vi, Lệ Phi nương nương nghĩ như .
"Nương nương, Dương Thục nghi bệnh là thật, điều nô tỳ hỏi thái y, gì đáng lo ngại," Thường ma ma chính điện, thấy Lệ Phi nương nương đang chống cằm xuất thần, vốn là quấy rầy nàng, nhưng chuyện Dương Thục nghi quan trọng nên đành lên tiếng bẩm báo. Thường ma ma là ma ma hồi môn của Lệ Phi, cũng là v.ú nuôi của nàng. Việc bà cũng sẽ Lệ Phi vui.
Lệ Phi hồi thần, nhẹ nhàng khoát tay áo, cho tất cả cung nhân hầu hạ trong phòng lui : "Là do nàng cố ý, hừ, tâm tư ít, điều cũng chẳng thể lên mặt bàn ." Giọng nũng nịu, ngữ điệu mềm mại, mang theo đặc trưng giọng của Giang Nam, tiếng khiến lòng say.
Lại diện mạo của Lệ Phi nương, đôi mắt lá liễu, cong cong, khóe mắt hẹp dài hất lên , chỉ mỉm hiện lên vẻ mị hoặc; mũi cao , mũi quỳnh tinh xảo, khóe miệng cong tự nhiên, đôi môi đầy đặn, hợp khuôn mặt trái xoan nho nhỏ, thật sự yêu mị, hề uổng cho phong hào "Lệ" do Hoàng thượng ban.
"Nàng lên mặt bàn mới , nương nương sẽ nắm chắc thêm vài phần." Thường ma ma cũng là đa mưu túc trí.
" ," Lệ Phi nháy mắt, quyến rũ tự nhiên: "Mấy ngày nay Đức phi của Trọng Hoa cung động tĩnh gì, Tây trắc điện của nàng xem uổng công thu dọn ." Lệ Phi xong nhịn mà nở nụ : "Ôi chao, thật là buồn !"
"Đức phi nương nương tự nhận thông minh, cũng chỉ mà thôi." Thường ma ma đương nhiên tâm sự của Đức phi, nhưng Hoàng thượng đồng ý, nàng cũng biện pháp nào.
"Là nàng đáng đời." Mỗi khi nghĩ đến dáng vẻ giả vờ thanh tâm quả dục của Đức phi, Lệ Phi đều vô cùng thư thái: "Bổn cung chỉ thoáng nhắc mặt nàng hạ Thẩm thị, nàng liền cho rằng bổn cung đánh chủ ý lên bụng của Thẩm thị. Trong mắt nàng , sợ là bổn cung chính là một ngu ngốc."
"Nương nương thông minh hơn , là cho quá cao thôi." Lệ Phi là do Thường ma ma nuôi lớn, e là cũng chỉ bà mới nỗi lòng sâu kín của nương nương nhà bà.
"Nàng , lẽ nào bổn cung . Nàng thể nghĩ tới, tất nhiên bổn cung cũng nghĩ đến," Lệ Phi nữa, tay xếp thành hình hoa lan bưng ly chiếc bàn con lên, uống một ngụm: "Đứa bé bò từ bụng Thẩm thị chỉ thể do chính nàng nuôi nấng. Huống chi Thẩm gia còn c.h.ế.t hết, thể chấp nhận Hoàng tự mang huyết mạch Thẩm gia ghi danh nghĩa của khác? Hơn nữa, Hoàng thượng cũng sẽ tuyệt đối cho phép."
Hoàng thượng khi c.h.ế.t vẫn gặp liệt tổ liệt tông, nếu thật sự đưa con của Thẩm thị cho khác, e là cũng còn mặt mũi nào đối mặt với những tổ tiên Thẩm gia c.h.ế.t trận ngoài Dụ Môn quan. Hoàng thượng sẽ quên công tích của Thẩm gia, huống hồ Hoàng thượng còn đồng ý cho trưởng tôn đời thứ ba của Thẩm gia là Thẩm Triết Thần theo quân đến Dụ Môn quan.
Nhắc tới thật buồn , Đức phi thật sự cho là nàng dựa khuôn mặt mới lăn lộn đến vị trí ngày hôm nay.
" ạ, tiên đế đáng liều mặt mũi mới mượn cơ hội đoạt tước vị và binh quyền của Thẩm gia, đó chính là vi phạm di nguyện của tổ tông, lầm bẩn thanh danh." Đến nay Thẩm ma ma vẫn còn nhớ Thẩm Lâm một khôi giáp, cưỡi ngựa cao to, lạnh lùng Vũ Dương môn, đáng tiếc. Mỗi bà thấy Hi Quý nghi, cũng kìm mà thêm vài , tìm hình bóng quen thuộc khuôn mặt đó: "Có điểu, phỏng chừng Thẩm gia sắp trở ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/quy-tac-song-con-trong-hau-cung/chuong-71.html.]
" , Tề Dương Hầu môn ngày ," đôi khi ngẫm , Lệ Phi cảm thấy Thẩm gia cũng đáng thương, chỉ là công cao chấn chủ thôi: " Thẩm thị cũng là dễ trêu , Dương thị đánh chủ ý lên nàng , nghĩ vô cùng, nhưng thủ đoạn vụng về."
"Chuyện thành giúp đỡ cho nương nương," Thường ma ma vô cùng chướng mắt Dương thị, nếu tìm đến Đức phi, tâm ý, nàng thì ngược , Hoàng thượng mới cho hai quả táo ngọt, nàng quên bản là ai.
"Nếu thấy nàng vô dụng, bổn cung cũng đứa con của nàng ." Lệ Phi ngoài miệng chút để ý, ánh mắt chằm chằm tay trái của , càng càng thỏa mãn: "Nàng tự tìm đường chết, cũng đừng trách bổn cung khéo bắt lấy."
"Nương nương ạ." Thường ma ma sâu xa.
Lệ Phi buông cánh tay trắng nõn xuống, chầm chậm lên, tư thế xinh phòng trong, lấy một chiếc chìa khóa từ trong hộp trang sức, xoay mở chiếc rương gỗ đàn ở cuối giường, lấy một chiếc hộp gỗ tử đàn nhỏ.
Thường ma ma Lệ Phi lấy chiếc hộp , khuôn mặt cứng : "Nương nương, lấy cái gì?"
"Tất nhiên là chỗ dùng." Lệ phi quyết tuyệt chiếc hộp trong tay, đây là của hồi môn mà nương nàng chuẩn khi nàng gả vương phủ.
Thường ma ma do dự, cảm thấy vẫn nên khuyên một chút: "Nương nương, vật là thuốc tàn bạo, ..."
"Ma ma cần khuyên nữa, nếu bổn cung quyết định, thì sẽ d.a.o động. Bổn cung cũng là Thục phi, nuôi con cho khác.”
Tay Lệ phi run, nhưng vẫn mở chiếc hộp , trong hộp ba viên thuốc màu đen nhánh. Lệ Phi lấy một viên: "Năm đó chính là một viên thuốc nho nhỏ thế , bổn cung giải quyết Đức phi và đứa bé trong bụng nàng . Không ngờ đến hôm nay bổn cung dựa nó."
Lệ Phi xong cũng chút do dự, bỏ viên thuốc miệng, nhắm mắt nuốt xuống, điều khóe mắt trào một giọt nước mặt, dọc theo gương mặt nàng chảy xuống: "Ma ma, đợi lát nữa ngươi mời Hoàng thượng." Giọng còn kiều mị như tước, tuy rằng vẫn mềm mại, nhưng lẫn thêm chút bi thương.
Mắt Thường ma ma đỏ lên: "Nương nương, khổ như thế?"
"A..."
Trong cung Cảnh Nhân, Hoàng hậu Dung ma ma bẩm báo, thở dài: "Vẫn bớt lo chút nào."
"Nương nương cũng đừng lo lắng nữa, để tùy bọn họ thôi," Dung ma ma Hoàng hậu khổ, trung cung con, các phi tần mang thai Hoàng tự trong cung còn lượt giữ , bên ngoài sớm lan truyền gì.
Hoàng hậu bĩu môi, trong mắt chứa bất đắc dĩ: "Bổn cung cũng buông tay mặc kệ, nhưng nếu đứa bé của Dương thị mất, e là tôn thất cũng sẽ lên tiếng."
"Chỉ cần Hoàng thượng trách tội , thì tôn thất cũng dám lắm miệng." Dung ma ma nghĩ vài Hoàng thượng vẫn minh, hề vì chuyện Hoàng tự mà trách tội Hoàng hậu. Có thể thấy trong lòng Hoàng thượng hiểu rõ, đều là những tiểu tiện nhân tự , Hoàng hậu nương nương suy nghĩ đắn nào.
"Dương thị cũng là an phận." Hoàng hậu nghĩ đến chuyện giữa Liên Nguyệt các và cung Chiêu Dương, nhịn mà thêm vài câu: "Mang thai còn trêu chọc Thẩm thị, nếu nàng chuyện gì chọc giận Thẩm thị, với tính tình của Thẩm thị tuyệt đối sẽ chạy tới Liên Nguyệt các của nàng . Đắc tội với , còn giả vờ vô tội. Nếu vì khối thịt trong bụng nàng , sáng nay bổn cung cũng lười tới."
"Nương nương ạ."
"Hừ, tiên cứ để tùy nàng ," Hoàng hậu nghĩ cũng cảm thấy tức giận: "Bổn cung chỉ bảo vệ đứa bé trong bụng nàng , những chuyện khác bổn cung quản." Nàng cũng quản , Thẩm thị sủng ái, sáng suốt đều . Điều an ủi duy nhất hiện tại của nàng, đó là Thẩm thị là an phận, tuy rằng sủng ái nhưng cũng phép tắc.
Trong cung Chiêu Dương, Thẩm Ngọc Quân tháp bản du ký [1] mới, bàn con bày mấy đĩa quả hạch, điểm tâm để ăn vặt, Trúc Vũ còn nấu cho nàng một bình sữa bò. Uống sữa bò, ăn thức ăn vặt, du ký thích, Thẩm Ngọc Quân bao nhiêu thích ý, dù những lời nhạo báng bên ngoài cũng đả thương nàng, đương nhiên nàng cũng quản chúng . Nếu như , nàng cần gì gây khó dễ cho bản .
[1] Du ký (游记): ghi chép những điều tai mắt thấy trong khi du lịch.