Quy Tắc Sống Còn Trong Hậu Cung - Chương 86
Cập nhật lúc: 2024-12-10 22:40:22
Lượt xem: 58
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1VoeRFHNJB
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lệ Phi lắc đầu: "Không, bây giờ thể rơi , rơi mất, bổn cung sẽ lỗ vốn," đôi mắt lá liễu thoáng nhíu : "Bổn cung nó còn hữu dụng."
Hai tay Thường ma ma nắm chặt : "Nương nương suy nghĩ thật kỹ."
"Đứa con của Thẩm thị vẫn còn, nếu như khi bổn cung mất con mà tay với nàng thì sẽ khác nghi ngờ," Lệ Phi nhếch miệng nở nụ : "Nếu như con của bổn cung và nàng cùng mất , ai sẽ nghi ngờ bổn cung chứ, dù trong cung ai cũng bổn cung cầu con nhiều năm như , hơn nữa đây Hoàng thượng còn hứa cho bổn cung vị trí Quý phi."
Thường ma ma vẫn cảm thấy như quá mạo hiểm: "Nương nương, thể của ..."
"Được , ma ma đừng nữa," Lệ Phi chớp mắt, gương mặt còn nụ : "Cho dù bây giờ rơi thai, thể bổn cung cũng tổn hại, muộn hơn một chút với bổn cung gì khác biệt. Dù , ghế Quý phi và mạng của con Thẩm thị, bổn cung đều ." Khi mắt Lệ Phi hiện lên vẻ hung ác: "Nếu thể phế Thẩm thị thì càng ."
"Lòng phòng của Thẩm thị mạnh, chỉ sợ chúng dễ tay như ," Thường ma ma cũng cho rằng Lệ Phi thể vặn ngã vị ở cung Chiêu Dương. Dù Thẩm gia tích lũy trăm năm, nội ứng trong cung chắc chắn ít, huống hồ vị ở cung Chiêu Dương tiếng là thích trốn, như cơ hội tay ít càng thêm ít.
Lệ Phi khẩy một tiếng: "Dù là thông minh thì cũng lúc hồ đồ, nàng phòng mạnh thế nào, bổn cung cũng tin nàng lúc sơ hở. Hơn nữa, trong cung chằm chằm bổn cung và Thẩm thị ít, chừng sẽ giúp bổn cung một tay đó."
"Vậy Liên Nguyệt các thì ," Thường ma ma thể khuyên bèn chuyển đề tài: "Bụng của Dương Thục nghi sắp sáu tháng, nàng là an phận, đó còn tìm Đức phi, nhưng Đức phi cũng để ý đến nàng ."
Lệ Phi nghĩ đến Đức phi thì cũng chút vui: "Nếu hiện tại trong cung cái bụng nào dùng , bổn cung thật sự chướng mắt Dương thị. Đức phi cần, mới để cho bổn cung, bổn cung cảm thấy chút chán ghét nhỉ?"
Thường ma ma thật sự hiểu, chủ từ nhà bà và Đức phi cũng thâm cừu đại hận gì, nàng vẫn luôn so với Đức phi: "Vậy bên Dương thị cần trông chừng nữa ?"
Lệ Phi thở dài: "Tạm thời để xem , đến lúc đó nếu là nữ nhi, bổn cung sẽ đưa mẫu tử hai cùng ." Chỉ mong Dương thị phúc khí, bằng cũng đừng nên trách nàng.
...
Hôm nay là ngày thứ năm Hoàng thượng cung săn thú, Thẩm Ngọc Quân bấm ngón tay tính, cũng trách nàng , Hoàng thượng trở về, nàng một khắc cũng an tâm: "Ngày mai Hoàng thượng về," Thẩm Ngọc Quân khe khẽ thở dài: "Hy vọng Yên Nhiên cũng thể bình an."
"Nương nương an tâm, Phùng Tần tiểu chủ là , nhất định thể ông trời bảo vệ, bình an trở về," Trúc Vũ .
Thẩm Ngọc Quân , mỉm : "Chỉ hy vọng như thế," chờ Yên Nhiên về, nàng định trả khối mặc ngọc cho nàng . Bây giờ nghĩ , lúc đầu nhất định là nàng nguy hiểm của chuyến núi Minh Sơn, mới trông mong đưa khối mặc ngọc tới, cũng là một nữ nhân đầu óc, tại mở miệng với nàng một tiếng chứ?
...
Mà lúc , Phùng Yên Nhiên đang ở núi Đông Minh cũng hù dọa, nàng nắm chặt khăn gấm trong tay: "Ngươi Tiêu Tần c.h.ế.t ... Chu Đức dung cũng chết," giọng run run.
Cả Tịch Vân cũng đang run lên, nhưng cố gắng trấn định gật gật đầu: "Vâng," nàng dám là nàng tận mắt thấy, nàng sợ nàng dọa chủ tử nhà nàng.
Phùng Yên Nhiên cảm thấy cả mềm nhũn, hai chân cũng lời, cứ như nàng bệt đất, cả run rẩy: "Tịch Vân... Ta.. Ta nhớ nương , đoán ... thể... thể gặp bà , ..." Nàng đến đây thì vành mắt ướt: "Ta chết, nương của sẽ đau lòng c.h.ế.t mất... Dù ... Nương chỉ sinh một ."
Tịch Vân run rẩy tới bên cạnh chủ tử, cũng bệt xuống, ôm chủ tử nhà nàng: "Tiểu chủ đừng sợ, nô tỳ sẽ ở cùng , chúng . Chúng ... Chúng trông ," đến đây, Tịch Vân dừng một lát, đó buông Phùng Yên Nhiên , vội vàng chạy tới tượng Phật Phùng Yên Nhiên thờ, lấy một ít tro thấm ít nước chạy về bôi lên mặt chủ tử nhà nàng: "Tiêu Tần chắc chắn là vì nàng quá xinh , mới gây chú ý." Hoài Nam vương c.h.ế.t , nhưng những tử sĩ đó còn thanh trừ, bên ngoài còn loạn, các nàng thể chỉ dựa khác, chính cũng vận dụng chút đầu óc.
Phùng Yên Nhiên vốn còn ngăn , nhưng Tịch Vân thì để tay xuống: "Ngươi cũng bôi một chút," nàng sống, cho dù cuộc sống trong cung quá , nhưng nàng vẫn sống.
Bên đình Tử Tiêu, Cảnh đế chắp tay bàn sách: "Tình hình trong cung thế nào?"
Mấy ngày nay, Lộ công công tuy là đang ở núi Đông Minh nhưng vẫn luôn nắm rõ tình hình trong cung: "Hi Tu nghi đóng cửa Chiêu Dương cung, mấy góc tường của Chiêu Dương cung đều cắm mảnh vỡ, ngoài nhiều chỗ còn rải bụi gai," thật đúng là mệt nàng nghĩ , cho thủ hạ gác ngầm của hắm suýt chút nữa là đổ máu: "Trong Ngọc Phù cung, Thục phi ôm Đại Hoàng tử chờ ở trong phòng cung nhân, ăn mặc cũng theo cung nhân, ngược Lệ Phi ở Thúy Vi cung chút tính toán."
Cảnh đế xoay , Tiểu Lộ Tử: "Tính toán của Lệ Phi, trẫm . Lòng thể rắn nuốt voi, tùy nàng , ngược trẫm xem nàng thể đến mức nào? Tiểu Lộ Tử, ngươi xem, nếu Lệ Phi rơi mất cái thai của nàng , trẫm nên đưa vị trí Quý phi cho nàng ? Dù leo càng cao, ngã xuống mới thể đau đến mất mạng."
Lộ công công dám Hoàng thượng, thật sự là mấy ngày nay tâm trạng của Hoàng thượng cho lắm: "Hoàng thượng minh cơ trí, nghĩ thì chắc chắn là đúng."
"Hừ," Cảnh đế dáng vẻ sợ hãi của Tiểu Lộ Tử, hừ một tiếng: "Bên phía Mộc Đức nghi thế nào?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/quy-tac-song-con-trong-hau-cung/chuong-86.html.]
"Bẩm Hoàng thượng, Mộc Đức nghi truyền tin ngoài," Lộ công công tiếc hận nàng: "Nàng gặp Trấn Quốc công."
"Để cho nàng gặp ," trong mắt Cảnh đế là giễu cợt: "Cũng để cho nàng hết hy vọng, trẫm cho Mộc gia cơ hội, đáng tiếc Trấn Quốc công quý trọng, cũng đừng trách trẫm." Hắn là luôn giảng đạo lý, cũng thích lễ binh , nhưng đám gọi là trung thần , luôn nghĩ đủ các cách để tìm đường chết, buộc tay thu dọn bọn họ: "Tây Ninh bá chuyện Chu Đức dung ?"
Nhắc tới Tây Ninh bá, Lộ công công phun vài ngụm nước bọt: "Bẩm Hoàng thượng, Tây Ninh bá đó đúng là đồ tàn nhẫn. Nghe Chu Đức dung chết, ngay cả mắt cũng chớp một cái. Quan trọng nhất là, vẫn còn tâm tư mượn sức nô tài." là bằng cả heo chó, khuê nữ ruột c.h.ế.t cũng tìm Hoàng thượng để ầm ĩ: "Có điều Hoàng thượng, Lại bộ Thị lang Phùng Viễn Sơn cho nô tài một vạn lượng bạc, xin nô tài trông chừng Phùng Tần mấy ngày." Thật nên để cho Tây Ninh bá , đây mới là phụ .
"Thật ?" Cảnh đế Tiểu Lộ Tử, ý tứ trong mắt rõ ràng: "Ngươi thể trông chừng ?"
Lộ công công cùng cũng là năng lực: "Không ... đây nhất định là hiếu kính Hoàng thượng, nô tài cũng chỉ giữ giúp Hoàng thượng thôi."
Cảnh đế gật gật đầu: "Giữ đó , chờ đủ mười vạn lượng đưa cho trẫm," Cảnh đế nhíu mày: "Ngươi trẫm ngoài, nên đem hết những phi tần mang thai trong cung theo ."
Lộ công công phía , trở mặt kinh bỉ vài , nhưng nhịn xuống. Hoàng thượng là thiếu bạc , thế nào mà cảm giác Hoàng thượng ôm bạc tới nghiện ? Đây cũng là hiện tượng .
Bên ngoài khu săn thú hoàng gia ở núi Đông Minh một rừng tử trúc, bên ngày thường ít lui tới, hôm nay mà tới hai . Một là nam tử trung nhiên bốn mươi tuổi, cao ráo thon thả, nho nhã, một là phụ nhân mười sáu tuổi, cả giấu chiếc áo choàng mũ.
"Phụ ," nữ tử khụy hành lễ với nam tử đang yên chắp hai tay lưng. Không sai, hai chính là hai cha con Trấn Quốc công và Mộc Đức nghi.
Trấn Quốc công nữ nhi mặt: "Hôm nay khéo vi phụ cũng tìm con."
Mộc Vận Chỉ phụ mặt , chớp mắt : "Phụ thấy kết cục của Hoài Nam vương ?"
Gương mặt của Trấn Quốc công co rút , nhưng vẫn gì, chỉ nghiêng Mộc Vận Chỉ nữa.
Mộc Vận Chỉ thấy ông như , sắc mặt buồn bã: "Hoàng Nam vương c.h.ế.t cũng , nhưng phụ mẫu nhà của ông phỏng chừng cũng kết quả gì," Mộc Vận Chỉ quỳ xuống: "Phụ , thu tay ."
Lúc Trấn Quốc công vứt một chiếc bình sứ nhỏ in hình hoa mai đến mặt Mộc Vận Chỉ: "Vì hơn ba trăm mạng của phủ Trấn Quốc công, con hồi cung, đưa cái cho Hoàng thượng ăn." Vẫn là giọng điệu lệnh, hề ý định thu tay .
Mộc Vận Chỉ nhặt chiếc bình sứ nhỏ mặt đất: "Ta là thủ phạm, thể hỏi bên trong là cái gì ? Hạc đỉnh hồng, thạch tín, là loại độc dược thấy m.á.u nghẹn hầu nào khác." Không nàng sớm dự cảm , còn gì để thương tâm chứ?
Trấn Quốc công trả lời nàng, chỉ là dứt khoát mặt .
"Ha ha..." Mộc Vận Chỉ , nước mắt rơi đầy mặt: "Phụ , tại ... tại đến bây giờ ngài vẫn rõ hiện thực? Hiện giờ Hoàng thượng chỉ thiếu một cái cớ mà thôi, Mộc gia sớm là gia súc chờ thịt ."
"Con , thì giúp vi phụ cuối ," Trấn Quốc công xoay , tiếp: "Coi như là vì tổ mẫu của con, vì mẫu và những tỷ của con, con đem..."
"Ha ha ha..." Mộc Vận Chỉ mất sự ưu nhã ngày xưa: "Nực ... Nực ... Ông còn tổ mẫu, vì dã tâm của ông, ông kéo bộ Mộc gia chôn cùng ông. Ông bất trung bất nghĩa bất hiếu, tổ phụ ở trời đó... Tổ tiên Mộc gia ở trời còn ông đó... Hu hu... Phụ ... Thu tay ... Chúng còn ... Hu hu... Chúng còn đường mà." Nàng tuyệt vọng, đang giãy giụa cuối.
"Đã còn đường nữa ," Trấn Quốc công nắm chặt quả đ.ấ.m lưng: "Hoàng thượng sẽ bỏ qua cho ."
Mộc Vận Chỉ nữa: "Hoàng thượng sẽ bỏ qua cho ông, cho nên ông kéo Mộc gia chôn cùng ông," giọng hề nghi hoặc, mà gần như là khẳng định: "Phụ , thật sự năm đó ông gạt tổ phụ như thể nào? Ông căn bản là xứng là con, phụ , thần, ông càng xứng là tộc trưởng Mộc gia."
Trấn Quốc công vẫn luôn cắn răng, ngậm chặt miệng trả lời.
"Ông từng Thẩm Lâm là nhu nhược, Thẩm Lâm thẹn với tổ tiên Thẩm gia," đến đây Mộc Vận Chỉ , đến mỉa mai: " mà trong mắt , Thẩm Lâm là hùng, là đại trượng phu, năm đó quyền thế của Thẩm gia thể là như mặt trời ban trưa, nhưng giữa quyền thế và tộc nhân, ông chút do dự mà chọn tộc nhân. Hơn hai mươi năm qua, đời ai dám năm đó Thẩm Lâm đúng."
Mộc Vận Chỉ dáng vẻ thờ ơ của phụ , lớn tiếng , vô cùng tùy ý, thời gian uống hết một chung , nàng mở nắp chiếc bình sứ nhỏ trong tay, đổ viên thuốc bên trong , bỏ thẳng miệng , nuốt xuống: "Ta trơ mắt cả Mộc gia tàn sát, chỉ thể chọn nhắm mắt ngơ, một bước, ộc..." Một câu mới dứt, nàng cảm giác khóe miệng gì đó chảy xuống, đưa tay sờ một cái, xuống, một màu đỏ tươi, nàng , đó ngã xuống đất.
Một lát , Trấn Quốc công mới xoay nàng đất: "Đây là do bản con lựa chọn, vi phụ còn lời gì để ." Nói xong cũng rời , chỉ còn nữ tử đất như đang ngủ say.