Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Quỷ Xá - Chương 233: Xin giúp đỡ

Cập nhật lúc: 2025-05-23 13:01:46
Lượt xem: 13

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/qXel6Vjon

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Trực tiếp tiến vào phòng 404, thực sự quá nguy hiểm, chúng ta tùy tiện đi vào, không những không cứu được hắn, rất có thể ngay cả mình cũng sẽ mất."

"Phải nghĩ cách tìm người hỗ trợ."

Ninh Thu Thủy vừa nói xong, Bạch Tiêu Tiêu liền biết hắn muốn làm gì.

"Tìm ai?"

Văn Phỉ hỏi.

"Vương Phương."

Ninh Thu Thủy nói xong, Văn Phỉ trực tiếp đứng hình tại chỗ.

Ngược lại là Bạch Tiêu Tiêu nghiêng mặt, đầy mắt tò mò:

"Thu Thủy, anh định liên lạc với Vương Phương như thế nào?"

Vương Phương có thể tìm đến Ninh Thu Thủy là bởi vì cô ấy biết cách để đi vào ‘tương lai’ 20 năm sau.

Nhưng nếu Ninh Thu Thủy muốn trở về ‘quá khứ’thì có vẻ như chỉ có thể vào phòng 404.

‘Tương lai’dường như không thể trực tiếp tác động vật lý lên ‘quá khứ’.

Nếu Vương Phương ở ‘quá khứ’thay một ổ khóa, ổ khóa trên cửa ở ‘tương lai’cũng sẽ thay đổi.

Nhưng nếu Ninh Thu Thủy dùng cách tương tự để phá hủy một vật gì đó ở ‘tương lai’, có thể là để lại một.

Bởi vì thời gian là dòng chảy một chiều, chỉ chảy từ ‘quá khứ’đến ‘tương lai’.

Dù Ninh Thu Thủy có làm gì đi nữa về mặt vật lý, Vương Phương ở ‘quá khứ’cũng sẽ không cảm nhận được.

Tất nhiên tất cả những lý thuyết trên chỉ dựa trên một tình huống.

Đó là hai không gian thời gian này thực sự tồn tại một cách khách quan dưới ảnh hưởng của Huyết Môn.

Nhưng Ninh Thu Thủy cho rằng, hai không gian thời gian này chưa chắc đã là thật.

"Sự tồn tại của Vương Phương đã phá vỡ quy tắc dòng chảy một chiều của thời gian."

"Tất nhiên, bao gồm cả bản thân tôi."

"Lúc trước khi tôi trở về quá khứ, những người khác coi tôi như không khí, hoàn toàn không để ý đến sự tồn tại của tôi, nhưng Vương Phương lại chú ý đến tôi, còn có thể giao tiếp bình thường với tôi."

"Hơn nữa, Vương Phương ở ‘quá khứ’ và ‘tương lai’... ngoại hình không thay đổi chút nào."

"Khóa còn có thể bị gỉ, người cũng phải già đi chứ."

"Ban đầu, tôi nghĩ Vương Phương có vấn đề."

"Nhưng sau khi Tiêu Tiêu đưa ra quan điểm về tính đơn hướng của thời gian , tôi đã thay đổi suy nghĩ."

"Không phải Vương Phương có vấn đề."

"Mà là hai không gian thời gian này có vấn đề."

"Ít nhất một trong hai không gian thời gian này là ‘giả’, được tạo ra bởi một thế lực nào đó."

"Chỉ có như vậy, Vương Phương và tôi mới có thể tương tác với nhau mà không vi phạm quy tắc tính đơn hướng của thời gian ."

"Và tính đặc thù của Vương Phương cũng ngầm chỉ ra rằng, cô ấy là chìa khóa để xuất hiện ‘không gian thời gian giả’!"

Văn Phỉ vốn không có nhiều thông tin như Ninh Thu Thủy và Bạch Tiêu Tiêu, giờ nghe Ninh Thu Thủy nói ra những điều này mà không có bất kỳ biểu cảm gì, chỉ cảm thấy đầu óc quay cuồng.

Chóng mặt.

"Anh đang nói gì vậy?"

Văn Phỉ ngơ ngác.

"Vương Phương không phải chủ nhà trọ của chúng ta sao?"

Không ai để ý đến cô.

Bạch Tiêu Tiêu đưa tay sờ lên cằm trơn bóng của mình, trầm ngâm suy nghĩ.

"Quy tắc thời gian không thể nào xuất hiện nghịch lý."

"Nếu có một không gian thời gian trong chung cư Ngọc Điền là giả, được tạo ra bởi một thế lực thần bí nào đó thì rất nhiều chuyện có thể được giải thích một cách hợp lý..."

Ninh Thu Thủy lấy ra chiếc khóa gỉ sét trong người, ánh mắt sắc bén.

"Xem ra phòng 404 đã kết nối ‘quá khứ’ và ‘tương lai’, cũng chính là kết nối ‘hư ảo’ và ‘hiện thực’!"

"Nếu vậy, việc tìm Vương Phương sẽ dễ dàng hơn nhiều!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/quy-xa/chuong-233-xin-giup-do.html.]

Bạch Tiêu Tiêu ngước mắt, ánh mắt như mây.

"Làm sao anh biết không gian thời gian nào trong hai dòng thời gian ‘quá khứ’ và ‘tương lai’ là thật?"

Ninh Thu Thủy cười nói:

"Thật giả không quan trọng, đối với việc chúng ta tìm Vương Phương ... căn bản không quan trọng."

"Còn nhớ ngày đầu tiên chúng ta đến đây, Vương Phương đã nói gì với chúng ta không?"

Bạch Tiêu Tiêu lập tức nhớ lại, ánh mắt long lanh, khẽ mở môi:

"Tôi ở phòng 210, nếu các người có chuyện gì khẩn cấp, cần giúp đỡ thì có thể đến tìm tôi."

"Thì ra ý chị ta là vậy."

Ninh Thu Thủy nắm chặt chiếc khóa cũ.

"Đi, đến phòng 210."

"Sương mù dày đặc nhất đã qua, tiếp theo, màn sương sẽ bắt đầu tan."

Bạch Tiêu Tiêu gật đầu, đi theo Ninh Thu Thủy đến phòng 210.

Văn Phỉ dù không biết họ đang nói gì, nhưng vẫn đi theo sau.

Ba người đến phòng 210.

Ninh Thu Thủy lấy chìa khóa ra, nhưng không mở cửa ngay, mà gõ cửa trước.

Cốc cốc cốc.

Không ai trả lời.

Ninh Thu Thủy cắm chìa khóa vào ổ, nhẹ nhàng vặn.

Cửa mở.

Nhưng ngay sau đó, trước mắt hắn mờ đi.

Chỉ trong nháy mắt, hắn đã tỉnh táo lại.

Căn phòng cũ nát trước mắt lại trở nên ngăn nắp, sạch sẽ.

Dáng người mũm mĩm của Vương Phương xuất hiện trước mặt Ninh Thu Thủy.

"Cậu tìm tôi có việc gì?"

Câu nói quen thuộc.

Ninh Thu Thủy nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Vương Phương, ánh mắt lấp lánh.

"Đúng vậy."

"Tôi có một người bạn đã vào phòng 404."

Vương Phương nghe vậy, sắc mặt lập tức lạnh xuống.

"Nơi đó không thuộc quyền quản lý của tôi."

Ninh Thu Thủy không bỏ cuộc, tiến lên một bước.

"Chị không phải là chủ nhà ở đây sao?"

"Ở đây, chị là lớn nhất."

Vương Phương im lặng hồi lâu.

"Phòng đó không ai được vào trừ..."

"Anh ấy ở đó."

Ninh Thu Thủy dường như đã có câu trả lời trong lòng, nhưng vẫn hỏi:

"Anh ấy là ai?"

Vương Phương nheo mắt, giọng điệu vẫn lạnh lùng.

"Tôi không biết."

"Tôi cũng muốn biết."

Ninh Thu Thủy mỉm cười.

Câu trả lời này giống hệt với những gì hắn nghĩ.

Loading...