QUYẾN MIÊN MIÊN - 2
Cập nhật lúc: 2025-04-18 00:02:37
Lượt xem: 16,666
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2LQDldxyH5
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lâm Chiêu Vũ buông tay, sắc mặt lúc trắng lúc xanh.
Chuyện rối tinh như thế , chắc chắn ngoài dự đoán của .
Ta chút do dự trở kiệu hoa, lệnh kiệu phu lên đường.
Nhận trọng lễ của , đám kiệu phu bước nhanh như bay.
Kiệu hoa đỏ thắm và mười mấy rương hồi môn dừng phủ tướng quân vốn luôn vắng lặng.
Tạ Hạc Vũ xe lăn, kinh ngạc chằm chằm:
“Thôi cô nương, đây là… ý gì?”
Ta mỉm :
“Tạ tướng quân, ba tháng khi bệnh chân của ngài tái phát, châm cứu giúp ngài giảm đau. Ngài từng nợ một ân tình.
Giờ ngài trả ơn — ngài nguyện ý ?”
Tạ Hạc Vũ sững , ánh mắt sâu thẳm:
“Cô trả thế nào?”
Ta thẳng đôi mắt sáng trong mà trầm tĩnh , nhẹ giọng đáp:
“Cưới — ?”
03
Đường nét nơi cằm của Tạ Hạc Vũ căng chặt, thần sắc nhàn nhạt, gợn sóng.
“Thôi cô nương, cô tình cảnh hiện tại của ?”
Dĩ nhiên là .
Nhà họ Tạ ba đời đều là đại tướng quân trấn giữ biên cương.
Các trưởng bối đều tử trận nơi sa trường, chỉ còn Tạ Hạc Vũ là dòng dõi duy nhất.
Nửa năm , trong trận chiến phương Bắc, trọng thương, hai chân tàn phế.
Tân hoàng mới lên ngôi, lo sợ công cao lấn chủ, liền ý gạt bỏ Tạ phủ ngoài vòng chính sự.
Phủ tướng quân từng kẻ như mắc cửi, nay dần tiêu điều.
Quản sự trong phủ bèn đề nghị Tạ Hạc Vũ cưới vợ xung hỉ, mong đổi vận.
hỏi ai nguyện ý gả cho một phu quân tàn tật?
Hôn sự của Tạ Hạc Vũ cứ thế kéo dài mãi định.
Ta lặng lẽ — dung mạo tuấn mỹ vô song, dù xe lăn, nửa vẫn thẳng tắp đầy khí khái.
Trước , là thiếu niên tướng quân uy phong cưỡi ngựa, áo gấm tung bay.
Giờ đôi chân phế , vứt bỏ nơi bụi đất.
Thật sự đáng tiếc.
Bất giác, ánh mắt trượt xuống, mặt nóng lên, nhẹ giọng hỏi:
“Tình cảnh… chẳng lẽ là ý đó…?”
Chỉ trong nháy mắt, hai má trắng như ngọc của Tạ Hạc Vũ ửng hồng nhàn nhạt.
“Tạ phủ hiện giờ bằng xưa, cô gả cho … e là sẽ liên lụy.”
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
“Không thử thì là liên lụy?”
Sắc mặt Tạ Hạc Vũ khẽ biến, trong đôi mắt ánh lên gợn sóng long lanh, như mặt hồ lấp lánh.
Tim bỗng lỡ một nhịp.
“Thế nào, tướng quân, ngài nguyện ý chứ? Nếu nguyện thì…”
Hắn nhướng mày: “Thì cô sẽ thế nào?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/quyen-mien-mien/2.html.]
Ta tinh nghịch, phủi nhẹ mái tóc mai lòa trán:
“Nếu nguyện, sẽ lấy ơn ép ngài, bắt ngài cưới cho bằng .”
Tạ Hạc Vũ ngẩng đầu, đồng tử đen láy đối diện với ánh mắt , môi cong lên, giọng khàn khàn:
“Được.”
Chớp mắt, phủ tướng quân vốn vắng lặng bỗng rộn ràng hẳn.
Trải qua bao sóng gió, ở Tạ phủ đều là tâm phúc, việc gì cũng đấy.
Đến chập tối, trong phủ treo đầy đèn kết hoa.
Lụa đỏ đung đưa theo gió cây, cửa sổ dán đầy chữ hỷ, đèn lồng đỏ treo cao.
Chúng bái đường linh vị song Tạ Hạc Vũ.
lúc , một đám tràn .
Người dẫn đầu — chính là phụ .
04
Ông cửa liền túm lấy cổ tay , kéo bước nhanh ngoài.
“Vũ Miên, con thật khiến phụ thất vọng. Phụ hối hận vì ngày xưa lời chính thê của , nuông chiều con quá mức, mới gây họa lớn thế . Mau theo về, đến từ đường nhận liệt tổ liệt tông.”
Ta mạnh mẽ hất tay phụ , động tác quá lớn, tua ngọc trâm cài đầu quất trúng đuôi mắt, đau đến nỗi nước mắt nóng hổi lăn dài.
“Phụ , con gì sai. Con gả Tạ phủ, còn tới ngày tam triều hồi môn, về lúc là trái lễ giáo.”
Dĩ nhiên sẽ theo ông về.
Lúc nãy ngoài phố, nghĩ kỹ — nếu trở về phủ, chỉ hai kết cục.
Một là chịu đói, phạt, trở thành trò cho thiên hạ;
Hai là ép thành với Lâm Chiêu Vũ, sống cuộc đời đối mặt với một kẻ phu quân giả tạo, chìm trong tranh đấu hậu viện hồi kết, tiêu hao cả một kiếp .
Bất kể là kết cục nào, đều điều mong .
Thấy kiên quyết như thế, phụ tức giận giơ tay định tát.
Ta c.ắ.n môi, nhắm mắt .
cơn đau trong dự liệu ập tới.
Giọng lạnh lẽo của Tạ Hạc Vũ vang lên, mang theo cơn giận nhè nhẹ:
“Nhạc phụ đại nhân, ngày vui nên động thủ. Huống chi, đây là phủ tướng quân, linh vị của song .”
Ta mở mắt, thấy tay phụ còn treo giữa trung.
Ông trừng mắt Tạ Hạc Vũ, cố gắng kiềm nén lửa giận:
“Tạ tướng quân, là dạy con nghiêm mới để xảy chuyện hôm nay. Hai các ngươi như thật là trái đạo lý. Ta đưa nó về…”
Lời còn dứt, Tạ Hạc Vũ lạnh nhạt cắt ngang.
Hắn phất tay áo đỏ, một tấm kim bài rơi xuống nền gạch.
“Vũ Miên gả Tạ phủ, còn lý do để về nữa. Nhạc phụ yên tâm, tam thư lục lễ sẽ bù đủ. Nếu nhạc phụ vui lòng, xin mời , nhận một lạy từ chúng . Nếu — thứ tiễn.”
Tạ Hạc Vũ cúi nhặt tấm kim bài lên — nhận đó là kim bài miễn tử do tiên hoàng ban cho Tạ gia.
Đây đang thương lượng, mà là… cảnh cáo.
Ta sực tỉnh — vị lang quân ôn hòa như ngọc đang xe lăn mặt, từng là một vị tướng quân c.h.é.m giếc nơi sa trường, l.i.ế.m m.á.u nơi đầu đao.
Miệng phụ mấp máy, ông chỉ , chỉ Tạ Hạc Vũ, cuối cùng hất tay áo, bất đắc dĩ thở dài một tiếng, xoay rời .
Tạ Hạc Vũ lặng lẽ về phía cổng, giọng nhẹ như gió:
“Thôi Vũ Miên, nàng hối hận ?”
Ta khẽ đáp:
“Không.”