Lúc đó lòng  rối bời,     , chỉ   thể để phụ  lo lắng,  sống .
Ta mơ hồ gật đầu.
 biểu ca Lâm Viễn Không  cảnh cáo : "Ngươi một đứa ngốc,  tư cách gì tranh với   ? Tốt nhất là an phận thủ thường, nếu  trong cung  thiếu một hai  cũng là chuyện bình thường."
Lâm Uyển Ninh đến thăm ,  mặt  khác nàng  một miệng một tiếng gọi "biểu tỷ": "Biểu tỷ đừng sợ, di trượng phạm   liên quan đến tỷ. Sau  khi    chủ Đông cung, nhất định sẽ cùng điện hạ chăm sóc tỷ thật ."
 ở chỗ Tạ Quân Hoài  thấy, nàng   véo mạnh tay .
"Tống An Ninh, ngươi thật là âm hồn bất tán, phụ  ngươi   lưu đày biên quan , ngươi là nữ nhi    theo hầu hạ,  ngươi bất hiếu thế? Người Thái tử điện hạ yêu là , ngươi cái đứa ngốc  tại  cứ  chen ngang giữa chúng ? Thuốc độc  kiếm lúc đó   g.i.ế.c c.h.ế.t  ngươi?"
📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!
📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!
Ta  van xin nàng : "Uyển Ninh, đừng, đau quá..."
Tuy  ngờ nghệch, nhưng   ngốc,  theo phụ  chỉ sẽ là gánh nặng.
Nếu ông    ở Đông cung sống , cũng sẽ an tâm hơn một chút, đợi qua một thời gian,  tìm cơ hội cầu xin Thái tử hoặc bệ hạ, may   thể để phụ   trở về.
Lâm Uyển Ninh căm hận : "Đừng tưởng ngươi  Đông cung  là  thể đạp lên đầu . Điện hạ  hứa với , sẽ  động đến ngươi, ngươi đừng mơ quyến rũ Thái tử điện hạ! Có gan thì  mách với điện hạ ,   bắt nạt ngươi, xem phụ  ngươi ở biên quan sẽ  !"
Lâm Uyển Ninh đè  xuống đất giẫm đạp,   nangf  giẫm đau đớn nhưng  dám kêu.
"Đừng... đừng  hại phụ  ..."
Trong khi Lâm Uyển Ninh đang giẫm đạp thỏa thích, nha  bên cạnh nangf  bỗng kêu lên: "Tiểu thư  xong , Tạ đại nhân đến!"
Lâm Uyển Ninh tỏ vẻ  vui: "Tạ Trường Phong   đến?"
Rồi lập tức kéo  dậy.
"Ôi, biểu tỷ   chứ? Sao  ngã thế? Mau  dậy ,  thì  và Thái tử điện hạ sẽ đau lòng mất."
Thấy Tạ Trường Phong, nàng  hành lễ: "Sao Tạ đại nhân  đến đây?"
6
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/quyen-than-phan-dien-sung-ta-tan-troi/phan-6.html.]
Sau nhiều tháng  gặp, phong thái của Tạ Trường Phong vẫn như xưa. Trong tiết đông, chiếc áo choàng đen kín mít chỉ để lộ một khuôn mặt phong hoa tuyệt đại.
Lời  của  chậm rãi nhưng sắc bén như tẩm thuốc độc.
"Lâm tiểu thư, vẻ mặt  ngươi cứ để dành mà đối phó với Thái tử ,  mặt bổn quan  cần  giả vờ."
Mấy ngày     phong tước, giờ  là Hầu gia.
Ánh mắt dừng   bàn tay  Lâm Uyển Ninh giẫm lên của , đôi mắt lạnh .
"Chưa thành Thái tử phi  ngược đãi  thất tương lai của phu quân, Lâm Tướng quân quả nhiên dạy nữ nhi khéo thật!"
"Xem , ngày mai tảo triều bổn quan  tấu một đạo tấu chương, để Hoàng thượng và Hoàng hậu  phẩm hạnh của Thái tử phi tương lai!"
Lâm Uyển Ninh tức giận nhảy dựng lên: "Tạ Trường Phong! Ngươi  cần    chuyện tuyệt tình đến thế ? Ta thừa nhận, chuyện năm xưa,    với ngươi!  dù  chúng  cũng  tình nghĩa thuở thiếu thời, ngày   lên cao, ngươi cũng..."
Những lời  đó, nàng     nữa, bởi vì phát hiện Tạ Trường Phong đang  nàng  bằng ánh mắt cực kỳ chế giễu, khiến nàng   thể mở miệng, cuối cùng bỏ    tức giận bỏ .
"Tống An Ninh, ngươi chờ đấy!"
Đợi Lâm Uyển Ninh  xa, Tạ Trường Phong nắm lấy tay , xem xét.
"Đau ?"
Thấy    bằng đôi mắt long lanh,  búng nhẹ  trán .
"Nhìn gì thế?"
Ta dĩ nhiên là đau, nhưng so với đau đớn thì  còn tò mò hơn.
"Ngươi và nàng ... Uyển Ninh , các  từng  tình nghĩa thuở thiếu thời."
Tạ Trường Phong  nhạo.
"Nàng  thật  tự đề cao . Cũng chỉ là mấy năm , nàng  theo phụ  đến nhà   khách,  lớn  đùa vài câu mà thôi. Sau   cứu giá  công, tổn hại  thể, nhà họ  nhắc đến nữa."