Cô  luống cuống: "Không  gì."
 ghé qua xem, thấy Chu Tiểu Băng đăng ảnh một chiếc nhẫn kim cương: "Chiếc nhẫn trong mơ,  trong mơ."
Phiên Phiên an ủi : "Có thể là cô  tự biên tự diễn thôi."
 
 trả điện thoại : "Không ,   nghĩ thông ." Nhiều năm qua, Chu Tiểu Băng giống như một thanh kiếm sắc lơ lửng  đầu . Một mặt  ôm lấy hạnh phúc "đ/ánh c/ắp", mặt khác  nơm nớp lo sợ. Giờ đây, thanh kiếm  cuối cùng cũng  rơi xuống.
 
Giấc mơ hiện thực  tan vỡ, nhưng đêm đó,   mơ thấy nhiều chuyện vụn vặt trong quá khứ.
Khoảng nửa năm  khi cưới, đến sinh nhật .
Cố Sâm  tăng ca ở công ty,  tối  về.
 
editor: bemeobosua
 
 mua một chiếc bánh kem nhỏ giá ba mươi tệ, tự  ăn mừng.
Ngày   đời, bố  gặp t/ai n/ạn giao thông, những   xung quanh đều   là  chổi, cư/ớp  sinh mạng của bố .
 
Vì thế,   bao giờ  một ngày sinh nhật đúng nghĩa.
Nến   thắp lên, ổ khóa cửa bỗng xoay.
Cố Sâm  về.
 
Đêm khuya thanh vắng, ánh mắt  dịu dàng đến lạ thường,   trút hết những nỗi đau thầm kín của  với .
Anh im lặng một lúc,  khẽ : "Chúc mừng sinh nhật, Liêu Quân Quân.
 
"Từ nay về , sinh nhật nào của em,  cũng sẽ ở bên em."
 như lời hứa, sinh nhật năm thứ hai,  vẫn nhớ.
 
Anh đặc biệt đặt một nhà hàng  thích,  khi ăn xong,  qua quầy trang sức ở tầng một,  đột nhiên :
 "Mua cho em một chiếc nhẫn nhé!”
"Anh cứ quên mua nhẫn cưới cho em mãi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/roi-bo-hrjy/chuong-10.html.]
 
Chắc là để diễn cho chân thật hơn thôi!
 lúc đó,    vui.
 mạnh dạn : "Vậy thì mua một đôi nhẫn nhé,    còn hỏi đấy.”
 
"Ừm,  chọn ."
  mua một đôi nhẫn trơn.
Cái giá đó,  sẽ mãi mãi nhớ - 9999 tệ.
 
Sinh nhật năm ngoái của ,   xin nghỉ phép đặc biệt,   đưa  đến một nơi.
  ngờ   đưa  về quê.
Anh đặt một chiếc bánh kem thật to, mời   và họ hàng đến nhà hàng sang trọng nhất để ăn cơm.
 
Những  từng chê bai  là  chổi, giờ đây từng  từng  một tươi  : 
"Chúc mừng sinh nhật."
Những ký ức xám xịt trong quá khứ  xóa bỏ, dần dần  tô điểm bằng những màu sắc tươi .
 
  nghĩ,   tái sinh.
Cho đến sinh nhật năm nay của .
 
Trên bậc thềm bên ngoài trung tâm giám định,    bê bết m/áu, trơ mắt   ôm Chu Tiểu Băng,  ngoảnh đầu  rời .
Khi tỉnh dậy, bên ngoài trời  nắng chói chang.
 
Chiếc gối của   ướt đẫm nước mắt.
Điện thoại   nhiều cuộc gọi nhỡ.
 
Có hai cuộc là của cảnh sát phụ trách vụ án, bảo  đến đồn công an một chuyến.
Đến nơi,  thấy Chu Tiểu Băng cũng ở đó.