Điều , ngày xưa là cách  ràng buộc .
Không ngờ ba năm , nó  trở thành vũ khí  đ/âm  .
Sắc mặt  trắng bệch, cổ họng lên xuống liên tục nhưng  thốt nên lời.
 
Khi xuống xe,  chợt nhớ  một chuyện cũ.
"À,  còn nhớ cái bảng đen nhỏ phía  tòa nhà khoa văn ?"
Khoa văn  chuyển sang tòa nhà mới, tòa nhà cũ tạm thời bỏ trống.
 
Phía   một góc học tập ít  qua .
 tình cờ phát hiện  Cố Sâm thích ghi  những bài toán khó lên bảng.
 
editor: bemeobosua
 
Trời , lúc đó  mới là sinh viên năm nhất,   tốn  bao công sức, tự học khắp nơi, lén lút hỏi    ,  lặng lẽ đến giải những bài toán đó  khi đèn tắt.
Sau đó   những bài toán  tìm  lên một bên.
 
Chúng  cứ như , trao đổi qua  suốt hai tháng.
Rồi một ngày, khi  đến,  thấy  bảng : "Mười giờ sáng mai, chúng  gặp  nhé."
 
Lúc đó  vui đến nỗi mất ngủ cả đêm.
Ngày hôm ,  mặc chiếc váy  nhất, nhờ bạn cùng phòng trang điểm cho,  đến cuộc hẹn định mệnh.
 
  tập luyện lời tỏ tình trong đầu cả vạn .
Thế nhưng,  khi rẽ qua đám cây,   thấy  đang nắm tay Chu Tiểu Băng.
Nhớ  bây giờ, cảm giác chua xót và tuyệt vọng vẫn như ngày nào.
 
 cố kìm những giọt nước mắt nơi đáy mắt: "Đáp án của bài toán cuối cùng,  vẫn   cho em ."
Cố Sâm chấn động mạnh, như  sét đ/ánh.
 
Anh lao đến nắm chặt lấy tay , run rẩy hỏi: "Người  trao đổi bài với  ngày đó, là em ?"
"Không  em thì là ai?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/roi-bo-hrjy/chuong-18.html.]
 
Đôi mắt  như nhuốm máu: "Chu Tiểu Băng , là cô . Vậy nên..."
Vậy nên, họ  ở bên .
Thì  là .
 
Đây chính là bí mật mà cô  sẽ  bao giờ  cho chúng  .
"Là em, hóa  là em!"
 
Thân hình cao lớn của Cố Sâm trong đêm tối, giống như cành cây khô chỉ cần chạm nhẹ là gãy.
 
Vô vàn cảm xúc dâng trào,  khẽ thở dài, cuối cùng  trở về sự bình tĩnh:
 "Đây chính là định mệnh ."
Nếu ngày đó  giải thích thêm vài câu, nếu ngày đó  hỏi Chu Tiểu Băng nhiều hơn.
 
Bánh xe  phận  lẽ  lăn theo một hướng   khác.
Ông trời  cho chúng   nhiều cơ hội, nhưng chúng  đều vì sự h/èn n/hát, vì sự tính toán thiệt hơn, vì sự  cam lòng…
 
Nên  bỏ lỡ .
Định mệnh của chúng , chính là  thể ở bên ...
Đêm đó.
 
   mơ.
Mơ thấy Cố Sâm   ánh đèn đường,  nhảy xuống từ xe buýt, chạy đến bên cạnh , : 
"Em là Liêu Quân Quân lớp 11, cảm ơn   giúp em.”
 
"Nhớ nhé, em tên Liêu Quân Quân."
Anh mỉm , lặp : "Liêu Quân Quân,  nhớ ."
À, Liêu Quân Quân.
 
Lần  gặp  tình yêu, nhớ  dũng cảm hơn nữa nhé.