Anh  bên bàn ăn, vẻ mặt áy náy:
 "Anh xin ,  và Tiểu Băng  ăn ở ngoài , quên   với em."
 
"Không , trùng hợp là hôm nay em cũng khá đói."
 
 vội vàng gắp thức ăn cho  miệng, nuốt trọn những lời chất vấn, gào thét, van xin trở   bụng.
 
Anh rót cho  một cốc nước: "Mai chúng  cùng về nhà bố   chuyện ly hôn nhé."
 
 ợ một tiếng: "Nếu bố  hỏi lý do thì ?"
"Anh  nghĩ xong lý do , em đừng nhắc đến Tiểu Băng."
 
Anh  thật chu đáo, sợ cô   liên lụy, khiến  lớn trong nhà phật lòng.
 
Miếng trứng hấp nghẹn  ở cổ họng,  chỉ ậm ừ một tiếng.
 
"Thỏa thuận ly hôn  ký ?"
 
"Gấp  ?"   thể bình tĩnh  nữa, ngẩng đầu   chằm chằm:
 "Chúng  kết hôn ba năm,   cho em thời gian tìm một luật sư xem xét thỏa thuận ?"
 
editor: bemeobosua
 
"Cố Sâm, Tiểu Hắc  lạc,  còn buồn rười rượi suốt nửa tháng trời, chẳng lẽ em còn  bằng nó ?"
 
Tiểu Hắc là con ch.ó hoang  nhặt về, ban đầu Cố Sâm  khó chịu,  đó  dần yêu quý nó.
 
Một năm , Tiểu Hắc  lạc,  tìm suốt ba tháng trời mới chịu từ bỏ.
 
Cổ họng Cố Sâm lên xuống,  giải thích: 
"Là thói quen  việc,   thích dây dưa, em đừng nghĩ nhiều."
 
Công việc...
Hóa  trong mắt ,  chỉ là một công việc    để đối phó với bố .
 
Thật     từ lâu, nhưng  chính miệng   , lòng  vẫn lạnh buốt.
 
Dạ dày quặn thắt,  chạy vội  nhà vệ sinh nôn thốc nôn tháo.
 
Cố Sâm  ở cửa, cau mày lo lắng: "Sao ? Anh đưa em  bệnh viện nhé!"
 
Anh vội vã khoác áo, lấy túi xách cho .
Trong lòng  dấy lên một chút ấm áp: Có lẽ,   vẫn  một chút để tâm đến .
 
 lúc đó, điện thoại   reo:
 "Tiểu Băng... Được , em đừng lo,  đến ngay đây."
 
Anh  cách  một  rộng như sông Ngân Hà  sang: 
"Anh xin , ống nước nhà Tiểu Băng  rò,   sang xem . Anh gọi xe cho em nhé."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/roi-bo-hrjy/chuong-4.html.]
 
Cơn buồn nôn dữ dội lúc nãy bỗng dịu ,  bình tĩnh  : 
"Không cần , em tự  ."
 
Chắc là vì nôn quá nhiều, quá lâu, nên hốc mắt  đỏ hoe.
Đêm đó,   về.
 
Sáng hôm ,  chín giờ,  về đón  đến nhà bố  chồng.
 
 nghĩ chỉ là một bữa cơm gia đình,  ngờ cả đại gia đình đều  mặt. 
 
Hai đứa cháu sinh đôi của cô chồng chạy đến, ôm chặt lấy chân   buông.
 
Cố Sâm  vui lắm, hỏi  chồng: "Sao   nhiều khách  ạ?"
 
Bà liếc  một cái: 
"Bình thường đều là Quân Quân về thăm bọn , khó khăn lắm mới chờ  đứa con cả như con về,  khoe khoang một chút thì  ?"
 
Thật  là bà mua  hai giỏ cua lông Dương Trừng Hồ chính hiệu từ học sinh, nên gọi hết họ hàng đến ăn thử.
 
 tìm cơ hội hỏi : "Hay là, để hôm khác   nhé?"
 
Anh nhíu mày: "Không , sớm muộn gì họ cũng ,  một  cho xong luôn !"
Anh thật sự sốt ruột,   nhanh chóng nhường  vị trí cho Chu Tiểu Băng.
 
Trong bữa ăn,  chồng : "Quân Quân, cua lạnh, con ăn thử một con thôi, đừng ham mà ăn nhiều nhé."
 
Bà gắp cho Cố Sâm một con hải sâm: "Con ăn nhiều món  , cố gắng sớm cho  bế cháu đích tôn."
Cố Sâm đặt đũa xuống: "Mẹ, con  chuyện  ..."
 
Chân cua  tay  rơi xuống đĩa.
 lúc đó, đứa cháu trai nhỏ cứ lục lọi khắp nơi cầm tờ siêu âm của  lên, la toáng: 
"Thím thím, cái  là gì  ạ?"
 
editor: bemeobosua
 
Mẹ chồng giật lấy, vài giây  mừng rỡ  thôi: "M/ang th/ai  ?"
Bà kích động đến đỏ hoe mắt: "Đây là chuyện  mà hai đứa   với  ?"
 
Bà dọn đĩa cua  mặt  : "Con bé , ba tháng đầu th/ai còn   định,   ăn cua !"
 
Cố Sâm lập tức  dậy, giật lấy tờ siêu âm lướt qua một lượt, sắc mặt tái nhợt,  thể tin   .
 thẳng lưng, khóe miệng nở một nụ : "Vâng, con m/ang th/ai ."
 
Xung quanh vang lên những lời chúc mừng,   nhao nhao dặn dò đủ thứ, nhắc nhở Cố Sâm  chăm sóc  thật ,   lơ là.
Mu bàn tay Cố Sâm nổi đầy gân xanh, tờ siêu âm   bóp đến nhăn nhúm.
 
Anh nuốt nước bọt,  chằm chằm , từng câu từng chữ rõ ràng rành mạch:
 "Đứa bé    của ,   vô sinh!"