Nương   cảnh đánh , a nương  chịu nổi, a nương hỏi tẩu tẩu: "Cẩm Nương , gia nhân thật sự nhất định  dùng tiền mua ? Đều là những con  như , bắt   biến thành nô tịch,  thấy trong lòng  đành lòng."
 
Sân của a nương  đây  là bà con hàng xóm đến giúp đỡ, thỉnh thoảng a nương cũng cùng họ  việc, a nương sợ  khác tự xưng nô tì  mặt .
 
Thế là tẩu tẩu dẫn chúng  đến nha hành, trong một căn nhà nhỏ,  đầy  già trẻ lớn bé,  những đứa còn nhỏ, trông chừng mới năm, sáu tuổi.
 
Có một cô bé trông chừng bằng tuổi  khá lanh lợi, kéo vạt áo a nương  quỳ xuống : "Lão phu nhân,   lòng ,  hãy mua con và   con , con việc gì cũng  , chúng con   đến những nơi bẩn thỉu."
 
A nương vén tay áo của nó lên,  là những vết roi do chủ cũ đánh, phía  nó, còn  một cô bé nhỏ chỉ cao đến eo nó đang trốn.
 
Tẩu tẩu tiến lên : "Con dâu  a nương  tấm lòng nhân hậu,   biến  thành nô tịch, nhưng a nương   những chuyện dơ bẩn trong các phủ  lớn,   nhiều  hầu  hành hạ đến mức  bán , chúng  mua về, ít nhất cũng đảm bảo họ   chịu khổ trong phủ,  những nơi khác, thì khó mà   ."
 
A nương  im lặng,  cũng im lặng, chúng    gia nhân trong các phủ  lớn là như thế nào, nhưng chúng  ở thôn quê từng chịu nghèo khổ, từng thấy những gia đình bán con bán cái, nếu những  đó  thể  bán  phủ , hình như thực sự  là một lối thoát khá  .
 
--- Chương 11 ---
 
A nương  mua đôi tỷ  đó, cũng   thông suốt, để mặc tẩu tẩu theo bộ quy tắc của nhà quan , sắp xếp nhà cửa một cách náo nhiệt, riêng trong sân của    thêm mấy nha .
 
Cứ thế bận rộn hơn một tháng, phủ     đổi,  thứ đều  quy củ.
 
Trong bếp  canh nóng nước sôi suốt mười hai canh giờ,  quét sân thì chỉ  việc quét sân,  quản lý quần áo giày dép thì chỉ lo việc quần áo giày dép, trang sức thì đặt ở chỗ đại nha  đáng tin cậy nhất, đảm bảo sẽ  thất lạc.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ruoc-nham-kieu-cuoi-dung-nguoi/chuong-7.html.]
Có một ngày a nương thức dậy,  những  đang bận rộn một cách ngăn nắp, bỗng nhiên  thở dài nhắc đến cha: "Ông lão ,    ông nuôi dưỡng con cái cho nhà họ Tống , nhưng ông đúng là   phúc khí,   hưởng những ngày   như bây giờ."
 
Nhắc xong, a nương bắt đầu lo lắng cho thế hệ tiếp theo của nhà họ Tống, a nương hỏi : "Con  ca ca con với tẩu tẩu bây giờ tình cảm   ? Khi nào  mới  thể ôm cháu nội đây?"
 
Ta hì hì , cả ngày loanh quanh bên cạnh tẩu tẩu,   rõ tình cảm của họ  đến mức nào.
 
Cứ  hôm qua ở thư phòng, tẩu tẩu  dạy   chữ và học vẽ, bảo  chọn vài cuốn tranh mà  thích,  lật tới lật lui, lật  một cuốn sổ nhỏ.
 
Câu chuyện  đó thật thú vị, kể về một thiếu niên nông thôn  ngoài xông pha, trải qua ngàn khó vạn khổ, cửu tử nhất sinh  chiến trường g.i.ế.c địch.
 
Nét vẽ của tẩu tẩu  , chữ nghĩa cũng đơn giản,  xem mà say mê  dứt, chỉ là càng xem càng thấy nhân vật chính thật giống ca ca ,  trêu chọc hỏi nàng: "Tẩu tẩu, tẩu   thấy ca ca   lợi hại, nên mới vẽ sống động như  ?"
 
Tẩu tẩu ban đầu ngại ngùng  giật lấy cuốn sổ,  đây chỉ là tác phẩm nàng tùy hứng vẽ chơi,   hỏi, mặt dù đỏ bừng, nhưng vẫn  kìm  mà gật đầu : "Phu quân đương nhiên lợi hại,  năm xưa nhỏ tuổi  dám xông pha nhiều nơi như , còn  thể lập công danh  chiến trường mà sống sót, mạnh hơn   bao nhiêu công tử thế gia."
 
Nàng tự hào về ca ca, trong niềm tự hào đó, còn  cả sự ngưỡng mộ sâu sắc của nàng.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
 
Ta và a nương ban đầu còn lo lắng họ  cùng tiếng ,  hợp chuyện, nhưng  cuốn du ký phiêu lưu của thiếu niên , những chuyện ca ca và tẩu tẩu tâm sự với , còn nhiều hơn so với những gì họ kể cho  và nương, ít nhất   hề  ca ca dùng thịt chuột mà cứu  Triệu tướng quân.
 
Hơn nữa ca ca  khi đối mặt với tẩu tẩu, đầu óc và gan dường như thường xuyên biến mất.
 
Hôm đó tẩu tẩu  trong sân,  xem ca ca múa đại đao,  may quần áo cho  ,  một sợi chỉ quá dai  cũng  cắn đứt, tẩu tẩu  về phòng lấy kéo cắt, ca ca  thậm chí   một khoảnh khắc   thấy nàng, vội vàng túm lấy sợi chỉ mà dùng đại đao c.h.é.m đứt  đôi.