mỉm  nhạt,  đầu  Phó Tổng Tôn, truy hỏi:
 
“Phó Tổng, thế  tính là bằng chứng xác thực ?”
 
Sắc mặt ông  trắng bệch, môi run rẩy,   như  sét đánh, suýt chút nữa   vững.
 
Ba   xong đoạn ghi âm thì mặt lạnh tanh,  khẩy  gằn giọng:
 
“Thảo nào công ty  lỗ suốt mấy năm, hóa  là  đám sâu mọt như các !”
 
“Không  , Chủ tịch,   giải thích …”
Phó Tổng Tôn lảo đảo chạy tới, nhưng ba  đẩy ông  :
 
“Giải thích gì? Giải thích là cô  bịa chuyện hạ nhục ? Hay là  các   hề gian lận?”
 
Phó Tổng  im tại chỗ.
 
Ánh mắt lạnh lẽo của ba  đảo qua Tổng giám đốc và Trưởng phòng Vương, giọng  đau xót:
 
“Một sinh viên mới  trường,   dựa  thực lực của bản  mang về  bao hợp đồng cho công ty. Một  trẻ chăm chỉ tiến bộ như ,  mắt các   chỉ là đứa vô danh dễ bắt nạt?
 
“Người tạo  doanh thu cao nhất cho công ty    thăng chức?”
 
Tổng giám đốc sợ đến toát mồ hôi, lắp bắp giải thích:
 
“Không  thế…    ý bắt nạt cô …    cô  là con gái của ngài…  thề đấy… nếu  ,   cho cô  thăng chức ,   —”
 
Follow FB. HOA VÔ ƯU để đọc thêm nhiều truyện hay bạn nhé !!!
Ba  nổi giận thực sự:
 
“Nếu   con gái  thì các  sẽ liên thủ chèn ép như thế  ? Lương tâm các  để  hả?!”
 
Tổng giám đốc   lỡ lời, vội câm miệng  dám  thêm câu nào.
 
Tôn Vân Vân thì hốt hoảng đến mức tay chân luống cuống, theo phản xạ kéo tay áo bác  cầu cứu.
 
Tiếc là Phó Tổng Tôn giờ còn lo  xong ,  còn  sức lo cho cháu gái.
 
Buổi lễ vinh danh long trọng  ngay lập tức biến thành hiện trường dẹp loạn nội bộ.
 
 nghĩ chắc giờ phút  trong lòng bọn họ hối hận đến ruột gan đứt đoạn.
 
 cũng vô ích thôi—
Trên đời   gì  thuốc hối hận.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sa-thai-nham-tieu-thu/chuong-6-ba-luon-la-cho-dua-vung-chac-nhat-cua-con.html.]
 
9
Ba  giận dữ trở về tập đoàn, ngay trong đêm  triệu tập cuộc họp hội đồng quản trị.
Ngày hôm , thông báo xử phạt các cá nhân liên quan  công bố – tốc độ nhanh gọn, dứt khoát.
 
Phó Tổng Tôn của tập đoàn, Tổng Giám đốc chi nhánh, Trưởng phòng Vương của phòng thị trường – tất cả đều  cách chức và sa thải. Đồng thời, tiến hành kiểm toán  bộ hoạt động trong nhiệm kỳ của họ, nếu cần thiết sẽ truy cứu trách nhiệm pháp lý tương ứng.
 
Ngày  trở  văn phòng, đúng lúc bắt gặp Tổng Giám đốc và Trưởng phòng Vương đang lặng lẽ thu dọn đồ đạc rời .
Thấy , hai  đều lộ vẻ lúng túng. Tổng Giám đốc hấp tấp chen  thang máy, lủi xuống tầng .
 
"Giang Hiểu Chi, cô và Vân Vân đều là sinh viên mới   từ năm ngoái. Công ty  coi trọng việc đào tạo nhân tài tiềm năng như các cô,   đều  cơ hội rèn luyện, công bằng công chính..."
"Giờ thì  cũng xem như là chịu hậu quả do chính  tạo , tự  tự chịu." Ông   khổ, ánh mắt khó phân định là gì, "Lúc mới  trường,  cũng từng hăng hái nhiệt tình như cô . Đáng tiếc là... chẳng  từ lúc nào,   trở thành kiểu  mà chính  ghét nhất."
 
Thang máy tới, ông  lắc đầu, lặng lẽ bước .
 
Còn về Tôn Vân Vân, ban đầu xét thấy cô  chỉ là sinh viên mới  trường,  hy vọng cô   thể rút  bài học và sửa sai, nên chỉ  hủy bỏ chức Trưởng nhóm,   phạt gì thêm.
 
  lâu , cô  chủ động nộp đơn nghỉ việc –   là do cú sốc tâm lý quá lớn,  chịu nổi.
 
Cuối năm,  mang theo bản báo cáo tài chính mới nhất gõ cửa thư phòng của ba.
 
Ông xoa mũi ngượng ngùng,  mặt lộ  vài phần áy náy:
"Tốt! Quả nhiên hổ phụ sinh hổ nữ, con gái ba giỏi quá trời luôn!"
 
 liếc mắt:
"Hứ, ba cái hòm thư đường dây nóng Chủ tịch nên dọn dẹp  , bày  cho  chứ  thèm xem . Lá đơn tố cáo của con    chặn mất tiêu  đó."
 
"Ừ ừ đúng đúng! Trước đây ba bận mà,  giao cho cấp  kiểm tra hòm thư. Từ giờ ba sẽ đích   mỗi tuần, đảm bảo thông tin thông suốt   chặn nữa!"
 
"Thế còn gì nữa?"
 
"Còn... ... còn gì nữa nhỉ?" – Ba  bắt đầu giả ngu.
 
Thấy   chằm chằm  buông tha, ông ho nhẹ một tiếng  :
"Con gái ,  đây ba sai thật. Ba  nên ép con  xem mắt.  ba cũng là vì lo cho con, con là bảo bối duy nhất của ba mà. Ba chỉ sợ con gặp    ,  sớm tìm cho con một bến đỗ an  thôi!"
 
"Ba sai . Từ hôm nay, con   gì thì cứ ! Con gái ba từ nhỏ  giỏi giang,  gì cũng đều thành công."
 
"Nếu lỡ    cũng  , vì ba – luôn là chỗ dựa vững chắc nhất của con."
 
Ánh mắt ông như ánh lên chút lệ.
 cũng mỉm  – nụ   , là thật sự từ tận đáy lòng.
 
(Hết truyện)