Bà ngoại thấy , ôm chặt  buông. 
Thật  gặp  bà -   mất sớm trong kiếp  -  cũng vui  kém. 
Bà chỉ  hai con, còn yêu chiều  hơn hẳn mấy đứa cháu gái khác. 
Lần  về, ngoài đồ dùng cưới hỏi  chuẩn ,  còn mang cho bà  nhiều đồ bổ. 
Nói chuyện một lúc,  lén   bắt gà  thịt. Biết  cản ,  đành mặc kệ. 
Cậu tưởng  chạy loạn đến nơi, nào ngờ mở bọc  xem, bà ngoại sửng sốt đến nỗi   nên lời. 
  với mấy  đang tròn mắt: "Mẹ cháu bảo mang về đấy, cảm ơn thì cảm ơn  cháu !"
Dù  khi   cũng sẽ hứng trọn cơn thịnh nộ của , nợ nhiều  sợ mà! 
 tự trấn an  như . 
Nghe  là   cho,   mới thở phào. 
  vẫn  áy náy vì  đồ quá nhiều. 
Bà ngoại thì phóng khoáng hơn, vung tay: "Có gì , cháu gái lấy chồng, tí đồ  cũng  cho ? Cất  cất !" 
Rồi bà  với : "Con bé Nguyệt Hoa nhà  sắp cưới, hai đứa    mỹ chuẩn  thêm chút hồi môn là !"
Cậu   mới yên tâm gật đầu. 
Ở nhà bà ngoại,  sống  thoải mái. Tối thì chui  chung chăn với em họ tám chuyện, ngày  đợi bà nấu đủ món ngon. 
Cậu   công việc  định, bà ngoại thì bán khoai lang  cửa, còn  thì   thuê khắp nơi. 
Hôm đó giúp bà ngoại bán khoai lang,  thấy quầy bên cạnh bán đồ cài tóc đắt khách, liền gợi ý  thử. 
Không ngờ  lắc đầu: "Không  vốn,   trốn chạy cảnh sát đuổi,   dám."
 lẳng lặng ghi nhớ điều . 
Kiếp ,  sống cả đời cực khổ, tóc bạc sớm. 
 họ luôn đối xử  với ,   về, nếu  thể,  nhất định  giúp họ thoát nghèo, thậm chí trở thành "vạn nguyên hộ". 
Hiểu  tâm lý của ,  cố tình kể chuyện  ăn buôn bán thế nào, kiếm tiền  . 
Dần dà,  bắt đầu để ý quan sát các sạp hàng, thỉnh thoảng hỏi : "Bán đồ lưu niệm liệu  lãi hơn khoai nướng ?"
    động lòng. 
Chỉ cần tìm  nguồn hàng,  sẽ dám thử. 
Khi trở về từ nhà bà ngoại,  một tuần trôi qua. 
 cố ý ở  lâu như , vì   khi  học xa, khó  dịp về thăm. 
Suốt tuần ,  thường xuyên mua đồ ở quầy bên cạnh, cuối cùng cũng dò  nguồn hàng. Rủ em họ cùng nhập một mẻ về bán thử hai ngày, thấy   mới yên tâm trở về. 
Cất đồ đạc mang từ nhà bà xong,  vật  giường ngủ. 
Tỉnh dậy trời  tối mịt. 
Vừa bước  khỏi phòng, mùi thức ăn thơm phức đập  mũi. 
Định lên tiếng, bỗng  tiếng  đùa vui vẻ từ nhà bếp, giọng nữ dịu dàng lan tỏa khắp gian bếp. 
 khoanh tay dựa cửa, thản nhiên quan sát hai . 
Khi Trần Y Y bưng món ăn , thấy   đó, cô  hét lên, đánh rơi cả đĩa thức ăn. 
Tô Cẩn Niên cuống cuồng chạy , mặt cắt  còn hột m.á.u khi thấy . 
Im lặng một lúc,  lên tiếng: "Hai  thật vui vẻ."
"Cần  tránh  ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sang-som-chieu-hom/5.html.]
Tô Cẩn Niên bừng tỉnh, lùi  một bước. 
"Chị Nguyệt Hoa...  chị về ?" - Trần Y Y cắn môi, liếc  Tô Cẩn Niên đầy oán trách   sang  với ánh mắt bất mãn. 
Team Dưa hấu không ngọt_ Truyện chỉ đăng trên MonkeyD_vui lòng không re-up ra ngoài.
 bật : "Ồ?  về nhà , cần xin phép cô ?" 
Vừa dứt lời, Trần Y Y lùi hai bước, nước mắt rơi như mưa. 
Giọng run run: "Chị hiểu lầm em ..."
Chưa kịp  tiếp, Tô Cẩn Niên  nhíu mày: "Nguyệt Hoa! Em  gì thế! 
"Anh chỉ thấy Y Y một   học xa nhà  ai chăm sóc.”
"Lại thêm em  vắng,  nấu ăn cũng  hết, nên mời cô  qua dùng bữa.” 
"Đừng  quá!"
Hừ! 
Nhìn  đàn ông bản năng che chắn cho Trần Y Y,   do dự giơ tay tát thẳng. 
"Bốp!"
Tô Cẩn Niên sửng sốt. 
Như  tin nổi  dám đánh  . 
Nhìn qua  ,  thấy khóe miệng Trần Y Y nhếch lên, ánh mắt đầy khiêu khích. 
  lạnh. 
Dưới ánh  của cả hai,  cầm bút lên, từng nét một. 
Mạnh mẽ. 
Hoàn thành chữ "Chính" còn dang dở  tấm áp phích cũ. 
Chỉ còn hai nét nữa. 
Tức là ngày mốt. 
Ngày mốt  sẽ rời khỏi nơi , mãi mãi   thấy hai con  kinh tởm  nữa. 
Sau khi Trần Y Y rời , Tô Cẩn Niên  những chữ "Chính"  ghi, cảm thấy vô cùng kỳ quặc. 
Không hiểu tại , nhưng   thấy bức bối khó tả. 
Anh  theo bản năng  sang : "Nguyệt Hoa?" 
      với khuôn mặt vô cảm. 
Tô Cẩn Niên ngập ngừng: "Anh và Y Y thực sự   gì,  chỉ..."
    giải thích, cầm đũa lên ăn cơm. 
Thấy  thờ ơ,   im lặng. 
Sau bữa ăn, khi  đang dọn đồ từ nhà bà ngoại mang về,   bỗng hỏi: "Nhân tiện,  đồ đạc trong phòng em ít thế? Đồ chuẩn  cưới em mua  ?" 
Không đợi  trả lời,   vội vàng  tiếp: "Anh nghĩ báo cáo kết hôn sắp  phê duyệt ,   thể bắt đầu trang trí nhà cửa." 
"Em  mua hoa văn cửa sổ và giấy dán tường  mà, đưa  để  dán nhé."
 bật . 
Dán cái gì? 
Muốn dán thì sang nhà em họ  mà lấy! 
 để tránh tranh cãi,  chỉ : "Còn sớm, vài ngày nữa tính ."
Tô Cẩn Niên thấy  lên tiếng, tưởng  chuyện  qua, thở phào nhẹ nhõm.