-        Ba , con mệt quá, con  ngủ đây ạ. – Hạo Nhiên lấy tay bóp trán, thều thào.
Anh cảm giác hệt như đêm hôm qua, bản  vô cùng khó chịu. Có điều vì uống cùng ba  thành thử  cho rằng đó chỉ là ảo giác do ám ảnh chuyện  xảy .
-        Để ba dắt con, kẻo  ngã cầu thang.
Nói , Lý Hạo Nam  dậy, cẩn thận đỡ lấy Hạo Nhiên. Anh hết thấy đường thấy lối, tin tưởng bám tay ông.
Lúc cảm nhận  chiếc nệm êm ái, Hạo Nhiên yên tâm thả lỏng, ráng quên cảm giác bứt rứt.
Ấy mà,  cố gắng của  bỗng hóa thành vô nghĩa bởi trong phút chốc,  thở thơm tho từ  con gái đột nhiên phả  tai. Bàn tay thanh mảnh  an phận sờ soạng lung tung    nhướn mắt lên.
Khi gương mặt thanh tú hiện rõ mồn một, Hạo Nhiên bất ngờ hoảng hốt,  thở của  liền trở nên khó khăn. Rõ ràng đây là phòng  mà, cớ  Tử Hân    giường  thế .
-        Tử Hân, đừng…đừng em.
Mặc kệ  cố sức đẩy tay, Tử Hân vẫn cứ quyến luyến  buông, cô thấy thoải mái mỗi  chạm  làn da  đàn ông bên cạnh.
-        Làm…ơn, khó chịu quá…giúp…em.
Tiếng cầu khẩn nỉ non và làn môi mềm chu du khắp chốn hại Hạo Nhiên đánh mất   lý trí bởi  mắt là  con gái  luôn hằng ao ước.
Nhanh như chớp,  lật ngược tình thế, đem cô đặt   , tham lam chế ngự đôi môi hồng. Nụ hôn dồn dập kèm theo tiếng thở dốc của đôi nam nữ khiến căn phòng lạnh lẽo bao tháng ngày bỗng chốc nóng tựa thiêu đốt.
In dấu vết đỏ hồng khắp chiếc cổ trắng ngần xong, Hạo Nhiên mạnh mẽ trút bỏ lớp lụa phủ  tạo vật  nhất mà cuộc đời ban tặng cho riêng . Giây phút hiện tại,  chỉ mong  cùng cô hòa chung  một, để cô vĩnh viễn chỉ thuộc về mỗi  thôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sao-bang-qua-troi/chuong-124-dem-dinh-menh-2.html.]
Đáp trả Hạo Nhiên, Tử Hân vòng tay ôm lấy tấm lưng trần, ve vuốt. Chính hành động  càng kích thích  như điên như dại, gấp gáp  đoạt lấy cô.
Khoảnh khắc      trong mộng, Hạo Nhiên   mất sạch kiểm soát, chỉ hành động theo bản năng nguyên thủy nhất của loài , liên tục rong ruổi hệt ngựa mất cương, chạy loạn khắp thảo nguyên bát ngát.
-        Tử Hân,  yêu em,  yêu em. – Anh thì thào giữa  thở gấp.
Bên ngoài ô kính, vầng trăng lẫn trong mây mãi chẳng trôi , những cơn gió tốc mạnh  hàng cây cao, chốc chốc  giựt tung từng nắm lá, rải đầy mặt đất.
Qua cánh cửa khép hờ, vọng đến tiếng rên xiết, van xin của  con gái  hóa thành phụ nữ cùng tiếng gầm gào thỏa mãn gọi tên của  đàn ông đang điên cuồng chiếm hữu cô. Ánh đèn bàn mờ ảo tiếp tay thêm cho tính toán mà đôi trẻ chỉ là nước cờ trong âm mưu đen tối .
Đưa tay bịt miệng, dì Hà cố ngăn cơn nấc nghẹn, co chân chạy thẳng một mạch về phòng, nước mắt bà tuôn rơi lã chã. Bà tội nghiệp Tử Hân nhưng cũng xót xa Hạo Nhiên. Tình cảm  dành riêng cô quá nhiều nên  thể sống thiếu cô.
Bà  Lý Hạo Nam lập mưu dàn dựng tất cả chỉ tại ông quá thương con trai. Dù  thì ở Lý gia, Tử Hân sẽ  ăn sung mặc sướng,  chủ cả, còn  Hạo Nhiên nhất mực yêu chiều.
Bù qua sớt , nào lỗ lã gì. Vợ chồng quen , lâu dần, tin rằng cô cũng cảm nhận rõ tấm chân tình  và yêu  thôi.
Đêm tàn canh, Hạo Nhiên trút cạn sức lực lên Tử Hân  cuối  gục xuống   cô, thở hổn hển, vùi đầu trong cổ. Cơn hoan lạc triền miên bất tận đưa cả hai dần chìm sâu  giấc ngủ vì quá ư mỏi mệt.
Giây phút định mệnh định đoạt cuộc đời đôi nam nữ khóa chặt với . Hạo Nhiên   mơ cũng chẳng ngờ Lý Hạo Nam cố tình cho  và cô dùng thứ đó, xong sắp xếp để hai  chung phòng.
Còn Tử Hân đáng thương, tác dụng của thuốc lẫn  men chếch choáng  cô lầm tưởng  đàn ông quấn quýt  là Thiên Thuận nên  nhiệt tình hiến dâng tất cả.
Mưa bắt đầu rơi, từng hạt gõ lên mái nhà, lên ô cửa kính  ào ạt tựa trút nước từ đáy biển khơi. Gió giật liên hồi khiến tàn cây nghiêng ngả. Đóa hoa sen thuần khiết Thiên Thuận dày công gìn giữ nâng niu  nát  gót giày một    là .
Một đêm mưa gió tả tơi, tóc thề rối tung, vô tình phản bội lời hẹn ước sắt son chung thủy. Nơi căn nhà nhỏ  chân núi phía xa khuất lẫn màn sương mù, Thiên Thuận êm đềm yên giấc và mơ về giấc mơ hạnh phúc lứa đôi mà chẳng   rằng bóng đêm tội   tước đoạt  con gái  yêu để trao  tay kẻ khác.