Anh chậm rãi lê bước, nhằm hướng đỉnh núi mà leo. Mọi thường chạy lên chạy xuống ào ào, giờ nhích từng chút cũng cảm giác mỏi mệt, rụng rời tay chân.
Vào sân, thấy Diệp sư phụ  đánh cờ một , Hạo Nhiên liền tiến , lễ phép cúi chào và chuyển lời của Lý Hạo Nam mừng thọ ông.
Tuy   mở miệng  rõ nhưng bằng con mắt tinh tường, Diệp sư phụ mau chóng nhận  nam  tử đang chất chứa núi tâm sự phiền muộn sâu trong lòng.
-        Hạo Nhiên,  uẩn ức gì hãy cứ , điều đó sẽ giúp con vơi bớt sầu lo. – Diệp sư phụ đặt con cờ xuống, trầm giọng.
-        Sư phụ, Tử Hân và Thiên Thuận gặp tai nạn giao thông, họ đều  thương nặng,  ai tỉnh hết. – Anh cúi đầu, khẽ đáp.
Diệp sư phụ  mà xót xa . Cuộc hôn nhân chỉ  tình yêu xuất phát từ một phía khiến trái tim kẻ trao   bào mòn, héo hắt.
Hạo Nhiên chỉ kể  nhưng ông hiểu hai     cùng  một chiếc xe. Thiên Thuận là  thâm tình, chung thủy với tình đầu,   quên Tử Hân thật sự  khó.
-        Hoa tàn, hoa nở,  tỏ,  mờ. Nếu là  phận, ắt khó tránh khỏi. Con hãy tập cách chấp nhận, đừng oán thán, buồn khổ  chi.
Dứt lời, ông  đặt thêm con cờ nào nữa. Tâm trạng Hạo Nhiên quá tệ, thành thử mất tập trung, đánh lung tung lục giác. Vậy nên, ông hẹn bao giờ  khá hơn hẵng tiếp tục, ván cờ  tạm thời bỏ dở.
Tâm tình đang bất  đ.â.m  Hạo Nhiên  về vội mà  đến chân thác  ngắm cảnh.
Thảm hoa Đỗ Quyên bây giờ chỉ còn mỗi màu xanh, điểm xuyết những màu vàng của lá  cao rơi rụng, dẫu cố gắng quan sát kỹ cũng  thấy  một đóa thắm tươi. Lãng mạn nhưng thê lương quá.
Ngay lúc ,  chân núi, Dương Mỹ Tranh cứ  tới  lui, ngóng cổ  lên cao vợi trông ngóng Hạo Nhiên.
Ban nãy, Lý Hạo Nam liên lạc với cô, bảo rằng ông   với Hạo Nhiên dằn lòng bỏ quá cho cô và tiết lộ   việc  núi, kêu cô tranh thủ chạy đến gặp trực tiếp, van xin thêm, tỏ ý hối  để  cảm thông tha thứ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sao-bang-qua-troi/chuong-172-cuu-ke-thu-2.html.]
Chờ hoài nóng ruột, Dương Mỹ Tranh nấn ná dượm bước  leo nhưng nghĩ xuôi nghĩ ngược  thôi. Vừa tính chui trở  xe  đợi thì bỗng  chiếc ô tô chẳng  từ  lao tới, đỗ ngay cạnh bên. Liền đó, năm, bảy tên đàn ông mặt mày hung dữ, đồng loạt nhảy xuống.
Vì sợ hãi mà Dương Mỹ Tranh lập cập, mở cửa xe mãi chẳng . Nhanh như cắt, một tên lao tới, dùng tay bịt miệng cô và nhấc bổng lên núi. Những tên khác rồng rắn theo .
Dương Mỹ Tranh  chúng lấy băng keo bịt kín miệng,  kêu la gì . Cô cố vẫy vùng nhưng sức lực yếu ớt, nào thắng nỗi gã trai cường tráng. Thế là, từng tên luân phiên chiếm đoạt cô.
Đau đớn, tủi nhục, xót xa, kinh hãi bủa vây khiến cô gần như điên loạn, nước mắt tuôn chảy hai hàng, bất lực mặc chúng chà đạp tấm  ngọc ngà.
Cô gìn giữ suốt ngần  năm, chỉ mong trao trọn về   yêu, đến cuối cùng   những kẻ xa lạ cưỡng bức.
Xong việc, từng tên thỏa mãn rời , bỏ mặc Dương Mỹ Tranh  bất động  nền lá lạnh.
Thời gian dần trôi, Hạo Nhiên  dậy, cất bước rời núi, tâm tình  hiện tại  nghĩ thoáng hơn, suy cho cùng, Tử Hân cũng hãy còn sống,  tin rằng y học hiện đại sẽ giúp cô sớm ngày hồi phục, nhiệm vụ của  là giữ vững tinh thần lẫn sức khỏe để chăm sóc và yêu thương cô.
Gần tới chân núi,  rút điện thoại gọi Lưu Nhược Bân, bảo  đón .
Từ xa, phát hiện trong bụi rậm lấp ló cái gì trông giống đôi chân con  đang thò . Hạo Nhiên vội vàng chạy đến xem thử. Càng gần,  càng chắc chắn đó là  thật.
-        Mỹ…Mỹ Tranh.
Cảnh tượng đập  mắt khiến Hạo Nhiên sửng sốt. Cô gái  sóng soài  nào  ai xa lạ, chính là cô bạn thanh mai trúc mã một thời. Toàn  cô in hằn dấu vết của cuộc mây mưa thô bạo.
Khi thấy  đàn ông  yêu  sừng sững  mặt, Dương Mỹ Tranh bất giác nấc mấy hồi  nhắm nghiền làn mi, bất tỉnh  hai.
Hạo Nhiên lật đật tháo mảnh băng keo khỏi miệng Dương Mỹ Tranh, vớ lấy chiếc áo khoác vương  lùm cây bọc lấy cô, bế xuống núi.
Anh chẳng hiểu cô đơn lẻ mò lên chốn hoang vắng  chi để thành  nông nỗi. Có chăng cô còn gây thù chuốc oán với ai nữa chứ  riêng mỗi . Anh định tống cổ cô vô tù mà giờ cô biến thành cái bộ dạng  thì  đây.