Ánh đèn vàng trôi hờ hững ngang cửa kính ô tô, đường phố xuôi ngược những dòng  xe đông đúc. Hạ Tiểu Kỳ cứ chốc chốc  liếc lên gương chiếu hậu một .
Thế nhưng, chẳng bao giờ cô  thể bắt gặp ánh  của Thiên Thuận hướng về  cả,  đang ngắm quanh cảnh hai bên, tay chống  cầm, mang nhiều tư lự.
Vốn cô tưởng  thể ở cạnh  lâu chút nhưng chỉ vài ngày,   tìm gặp bác sĩ và xin xuất viện  đặt vé bay luôn. Công việc bên nước X  Cảnh Lâm xử lý, cô chẳng hiểu  lo lắng chuyện gì mà vội vã .
Bản  Hạ Tiểu Kỳ   múi mớ về nguyên nhân Thiên Thuận  trúng đạn, chỉ  Cảnh Lâm  đó là sự hiểu lầm, rằng một nhóm  nhận nhầm  với kẻ thù của họ,  là oan uổng cho .
Đến sân bay, Hạ Tiểu Kỳ  buồn sầu nơi băng ghế đợi Thiên Thuận  thủ tục. Lát ,   trở , chào tạm biệt cô để  phòng chờ luôn.
Cứ ngỡ  sẽ mãi mãi thôi phiền lụy cô nữa nhưng cuối cùng trái đất vẫn  đều, khiến   nữa gặp cô trong  cảnh .
-        Tiểu Kỳ, thời gian qua thật sự cám ơn em, cả mấy ngày nay và cả mấy năm  nữa. – Thiên Thuận dịu dàng cất tiếng.
-        Sao   cứ như chúng  sẽ ly biệt ? Em học xong   nước X kiếm  đấy. – Cô mỉm , giấu lệ  tim.
-        Được, em cứ tới công ty ,  sẽ đưa em  ăn thịt nướng.
Nghe   , Hạ Tiểu Kỳ chỉ  gật đầu lia lịa, xua tay  hiệu bảo  hãy nhanh chóng   vì  gần tới giờ.
Khi bóng lưng  đàn ông lẫn khuất  tấm kính thì nước mắt cô cũng tuôn rơi giọt ngắn giọt dài. Đời cô  từng nghĩ tới  một ngày  thương một  dưng nhiều đến .
Lúc Hạ Tiểu Kỳ lái xe chạy  nửa đường về nhà thì Thiên Thuận cũng yên vị  khoang thương gia của máy bay. Lòng  bây giờ là một núi hỗn độn bủa vây. Anh thấy  nợ ân tình của quá nhiều ,  hết kiếp  còn  cơ hội trả họ hết chăng.
Mấy ngày ở cùng  trong bệnh viện, Hạ Tiểu Kỳ chẳng rời nửa bước, cứ quanh quẩn để xem  cần gì là mau mắn hỗ trợ ngay.
Hôm qua, khi   với cô ý định về nước, đêm đến cô   bên cạnh, siết c.h.ặ.t t.a.y  mà  thầm vì cứ ngỡ  đang say giấc. Tuy ,  đành lờ  trong nỗi thương tâm, chẳng đủ dũng khí mà cất lời an ủi. Nếu là Tử Hân thì  khác.
Đưa mắt   bên ngoài  trung, những cụm mây lớn bồng bềnh giúp tâm tư  dịu . Vết thương  lưng vẫn hãy còn  đau, bác sĩ cho  xuất viện theo thỉnh cầu nhưng dặn tới dặn lui  vệ sinh sạch sẽ và   cử động mạnh.
Bên bệnh viện cũng buộc  ký cam kết tự nguyện để khỏi quy trách nhiệm cho họ nếu chẳng may xảy  sự cố.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sao-bang-qua-troi/chuong-209-dua-tien-1.html.]
Gần nửa ngày   bầu trời, cuối cùng, nỗi sốt ruột của Thiên Thuận cũng chấm dứt khi chiếc phi cơ đáp xuống đường băng. Lúc  kéo vali  khỏi cổng đến thì Cảnh Lâm  mau mắn chạy  giúp đỡ.
Bản  Cảnh Lâm cũng cùng suy nghĩ giống Tử Hân, rằng hiện tại Thiên Thuận đang trong vòng an  tuyệt đối,   Lý Hạo Nam sờ gáy.
-        Có mệt ? – Cảnh Lâm đưa tay chạm nhẹ vết thương qua lớp áo Thiên Thuận, nhỏ giọng hỏi.
-         bình thường mà, đừng lo quá. – Anh  nhẹ.
Hai  nhanh chân di chuyển  xe. Cảnh Lâm đưa Thiên Thuận đến quán ven đường thưởng thức tô mì nóng cùng  vì cả  lẫn  đều đang đói bụng.
Hôm nay,  tạt qua văn phòng luật từ sớm  phóng  đón  luôn thành thử  ăn uống gì.
Cùng lúc , ở căn biệt thự to lớn của Kelvin, Tử Hân lấm lét kéo va li từ từ rời phòng và bước dần xuống bậc thang trong tâm trạng lo lắng. Tới nấc cuối thì cô suýt chút đột quỵ mà c.h.ế.t bởi tiếng ông quản gia vang lên  lưng.
-        Cô Tử Hân   thế ạ?
-        A…, À, cháu…cháu  dạo ạ. – Tử Hân lắp bắp trả lời.
-        Thế cô mang theo cả vali ạ? – Ông quản gia đần mặt hỏi.
-        Ồ, cháu tính ghé vài shop thời trang sắm thêm ít quần áo nên kéo theo để nhét  đấy ạ. – Cô nàng vội vàng lấp liếm.
Tiếp đó, mặc dù quản gia  sức thuyết phục Tử Hân hãy để ông đưa  nhưng cô nhất quyết từ chối. Lấy lý do chẳng thoái mái nọ , rằng tâm tư cô mấy hôm nay bức bối, xin ông hãy để cô một .
Cuối cùng, ông đành gọi cho Kelvin hỏi ý kiến  và  sự đồng ý bởi Kelvin cứ ngỡ cô em dâu tháo gỡ xong nút thắt hiểu nhầm nên  tung tẩy. Anh cũng nghĩ Hạo Nhiên  gọi  chuyện với cô.
-        Ông chủ cho phép  ạ, cô cứ  và nếu  chuyện gì hãy gọi  ngay nhé.
Vừa , ông quản gia  rút cái card visit đưa cho Tử Hân. Cô trân trọng đón lấy và cúi chào một cách lễ phép. Đời thuở đó giờ cô mới thấy quản gia in card, Kelvin  chơi nổi quá thể.
Vừa thoát khỏi cái cổng chạm trổ tinh xảo, Tử Hân như chim sổ lồng, tâm thái nhẹ nhõm, nhảy tót lên chiếc taxin đang đậu chờ sẵn và bảo tài xế mau mau đưa   sân bay.
Khi chiếc phi cơ từ từ cất cánh, Tử Hân mới   yên tâm, thầm chào nước B và chẳng hẹn gặp . Trong đầu cô bây giờ chỉ nghĩ rằng  mau chóng chạy đến núp  lưng Thiên Thuận thì bản  mới an  tính tiếp.