Lúc bóng tối buông phủ khắp các ngã đường, Tử Hân mới lò dò xuống bếp, nấu đỡ hai gói mì vì cô  Hạo Nhiên  về khi  tiếng đóng cổng ban chiều.
Từ  cầu thang, trông bóng dáng hệt cái xác  hồn của vợ , bước chân  cứ lưng chừng, nào dám tiến tiếp.
-        Anh dùng luôn nhé. – Cô rút đũa đặt lên tô,  khẽ.
Hạo Nhiên rón rén đến bên bàn,  xuống, hướng ánh mắt buồn khổ về phía vợ. Tử Hân cắm cúi nhai nuốt dù rằng mỗi đũa cô gắp lên chỉ treo vài sợi mì vì vốn dĩ cô chẳng  ăn.
-        Tử Hân, tối nay,  ở phòng bên, em khóa cửa ngoài giúp  nhé,  sẽ tự cai trong . – Hạo Nhiên mặt dày bật lên thành câu.
Cô im lặng, chỉ khẽ gật đầu bởi cô hiểu rõ điều đó thật khó, nếu  đập cửa mạnh quá, hẳn cô cũng xuôi lòng mà thả  .
Cả hai  ăn xong thì bên ngoài vọng  tiếng nhấn chuông. Tử Hân mới dượm  lên thì Hạo Nhiên  cản cô và vụt chạy . Lát ,  trở vô với một túi nhỏ  tay. Thấy ánh mắt nghi ngờ của vợ,  liền mở cho cô xem.
-        Bạn  bảo mới cai thì dùng thuốc  hỗ trợ, Tử Hân , em yên tâm,    nhất định  .
Trông gương mặt quyết đoán của Hạo Nhiên, Tử Hân cũng nuôi nấng hy vọng   thể thắng chính . Mong rằng  thuốc,  sẽ đỡ đau đớn hơn.
Đôi chân cô chầm chậm tiến sát gần , vòng tay mảnh gầy nhẹ nhàng luồn qua thắt lưng và ôm lấy, cô  truyền cho  thêm chút tự tin bởi cô tin  yêu cô  nhiều.
-        Cố gắng lên Hạo Nhiên,  chắc chắn vượt qua mà. – Cô thì thầm khe khẽ.
-        Cám ơn em, Tử Hân. – Anh  và hôn thật lâu lên đỉnh đầu cô.
Vì còn mấy tiếng nữa mới tới cử nên Hạo Nhiên tranh thủ bám vợ,  bên cạnh và ngắm  trong khi cô đang móc nốt chiếc khăn len màu xám. Anh ngập ngừng xin cô cho  đan thử một đoạn, kết cục là    đớn hại cô  chỉnh sửa , so với cô tự , còn mất thời gian thêm.
Gần mười một giờ khuya, Hạo Nhiên sang phòng bên, Tử Hân cũng theo chân , cô khóa cửa  ban công  cửa chính, nhốt  trong đó và xách chìa khóa về phòng .
Thế nhưng, cô chẳng ngủ , cứ thao thao thức thức  chiếc đồng hồ đang lạch cạch xoay kim, chuyển dần tới khung giờ ám ảnh.
  giờ sáng mà Tử Hân vẫn trân trân  ngóng xem trong căn nhà  phát lên âm thanh gì chăng. Tuy nhiên qua mấy phút ,  thứ đều im ắng chìm trong tĩnh mịch.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sao-bang-qua-troi/chuong-223-bong-dem-kinh-hai-1.html.]
Cuối cùng, vẫn là cô mềm lòng, giở chăn, nhảy khỏi giường và mon men  kiểm tra tình hình của Hạo Nhiên.
Tần ngần   căn phòng nhốt  hồi lâu, Tử Hân tra chìa và hé cửa  . Nhác thấy  tươi tỉnh  đó, mắt mở to, nở nụ  với  khiến cô ngơ ngác chẳng hiểu nguyên nhân, lẽ nào thuốc    tác dụng cai nhanh như  ư, đó giờ cô  .
-        Hạo Nhiên,  thấy trong  thế nào? – Cô từ từ tiến gần, nhỏ giọng hỏi.
-        Anh , em đừng lo. – Hạo Nhiên vui vẻ đáp.
Biểu hiện  của  khiến Tử Hân lập tức nghi ngờ, cô chạy vội đến bên bàn và lục tìm túi thuốc ban chiều. Lúc  thấy những viên tròn nhiều màu   nữa, cô mới tá hỏa rằng chúng chính là ma túy đá,  thế mà đành lòng dối gạt cô, biến cô thành một con ngốc thảm hại.
-        Anh lừa em, Lý Hạo Nhiên,    thể đối xử với em như thế? Em ghét .
Sau tiếng gào thét xen lẫn dòng nước mắt chảy dài, Tử Hân  đầu, vụt bỏ chạy nhưng cô  chẳng thể nhanh bằng Hạo Nhiên. Anh tóm lấy cô một cách dễ dàng và liên tục xin .
-        Buông ,  buông .
Mặc cho Tử Hân vùng vẫy, kêu la,  vẫn cứ giữ chặt  buông. Làn môi nóng bỏng gấp gáp hôn lên tóc, lên trán, lên cổ  tìm tới bờ môi hồng, trao cho cô nụ hôn cuồng bạo tựa hồ nuốt chửng tất cả.
Nhịp thở càng lúc càng tăng, cơn ham   tác dụng của thứ ma túy c.h.ế.t  khiến    mất sạch lương tri một kẻ  chồng. Bỏ ngoài tai lời cầu xin tha thiết cũng như tiếng  xé lòng của cô gái  hết mực yêu thương.
Chớ hề bế vợ lên giường, Hạo Nhiên xô Tử Hân ngã xuống sàn nhà lạnh lẽo, thô bạo xé tan chiếc váy ngủ mỏng manh và in dấu khắp cơ thể run rẩy vì kinh hãi của cô.
Dẫu  cố giãy giụa những mong thoát  nhưng cô   bất lực vì chồng cô lúc  ngỡ như  sức khỏe của bao nhiêu gã đàn ông cộng .
Trong cơn hưng phấn mãnh liệt, Hạo Nhiên đòi hỏi vợ hết   đến  khác  hề ngơi nghỉ như một kẻ nghiện tình, điên cuồng, chẳng  mệt.
Đau đớn, tủi nhục là những gì còn sót  trong lòng cô vợ đáng thương. Tử Hân buông xuôi hệt con búp bê rách cho  thoải mái giày vò, hành hạ.
Cô  cảm giác dường như thời gian đang tiếp tay cho  mà ngưng đọng, thôi trôi. Bóng đêm bủa vây ngoài   đáng sợ bằng bóng đen đang phủ kín cuộc đời vốn tối tăm của cô.
Suốt mấy tiếng đồng hồ trầm trong dục vọng, Hạo Nhiên mệt mỏi   còn Tử Hân thì ngất lịm. Còn  làn da trắng nõn nà, còn  khóe môi hồng diễm lệ, cô bây giờ như một kẻ nô lệ    chà đạp thê thảm.