Đôi chân Tử Hân khụyu xuống, cô  chẳng thành tiếng dù nước mắt cứ liên tục tuôn rơi. Thì , sâu thẳm trái tim cô luôn  chỗ dành riêng ,  từng trao  ân tình sâu nặng,   thể một sớm một chiều mà bảo quên hết cho đành.
Cảm giác tội  xâm chiếm  bộ suy nghĩ trong cô. Thiên Thuận   sẽ bảo vệ cô đến  thở cuối nhưng rốt cuộc  giây phút , cô  chẳng tin tưởng .
-        Tử Hân, Tử Hân.
Vừa gọi tên cô, Hạo Nhiên  cố giật tay khỏi chiếc còng  tám nhưng  tài nào thoát  . Anh cảm thấy cô như chỉ để ý đến  đang  bất động đằng  mà quên bén sự hiện diện của .
Đôi tai Tử Hân lúc   chẳng thể   gì nữa, cô gắng gượng bò lê từng chút đến bên Thiên Thuận vì đôi chân trong quá trình giao đấu với Du Thiên Thành  tổn thương nặng nề bởi tỳ vết của vụ tai nạn năm xưa.
Mỗi   cách rút gọn là một  cào xé tâm tư. Tất cả đều do dòng đời xô đẩy hại cô và   về hai chiến tuyến đối chọi  để  tự tay cô g.i.ế.c c.h.ế.t  đàn ông  từng hết lòng yêu thương quý mến.
Cô   mơ,  oán hận  thế nào thì cũng   nghĩ tới việc sẽ hại . Viên đạn cô b.ắ.n  tim  mà như b.ắ.n  tim , vụn vỡ và tái tê.
Giây phút chạm   khuôn mặt và vuốt đôi mắt  khép mi, Tử Hân uất nghẹn gục xuống  vết thương   gây  và bật lên tiếng nấc thảm sầu.
Cô  cho ,  cho ,  cho ba cô, Hạo Nhiên, Tử Hương, Nhược Bân và cả đứa con  kịp thành hình,  hận thói đời tham lam  gây nên quá nhiều bi kịch.
-        Tử Hân, đừng…đừng em, … .
Hạo Nhiên giãy giụa gào thét khi thấy vợ  cố vươn tay với lấy khẩu s.ú.n.g mà Thiên Thuận đánh rơi cách đó  xa, m.á.u quanh cổ tay  tươm  theo vết hằn xước, loang đổ cả chiếc còng.
Vào thời khắc ,  hối hận thật ,  hối hận với quyết định cùng kế hoạch của , lý   nên để tâm đến cảm nhận trong cô  vì chỉ nghĩ cho bản .
Suy cho cùng,  đó  từng in dấu chân trong cuộc đời đầy giông gió của cô, là  thuộc về trái tim cô, đáng lẽ  đừng nên hủy hoại.
-        Du Thiên Thuận, em   nợ , tình cảm của  dành cho em kiếp , em xin trả .
Dứt lời, cô  đầu  Hạo Nhiên, trông  vẫy vùng kêu gào, cô đau đến c.h.ế.t điếng, thế nhưng  còn lựa chọn nào  hơn cho . Cô     giằng xé vì yêu con gái kẻ thù, thêm chuyện tiết trinh cô cũng chẳng cách nào chứng minh  trong sạch.
Cũng may, cô  kịp  lời yêu , mong rằng  mãi hận cô mà yêu một  con gái khác.
Bàn tay run run đưa s.ú.n.g chĩa ngay đầu và bóp cò. Một tiếng nổ vang lên khiến Hạo Nhiên chẳng còn tin  mắt  nữa, vợ  thế mà chọn cách tự sát để theo chân Thiên Thuận và bỏ rơi .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sao-bang-qua-troi/chuong-245-hong-tran-coi-mong-1.html.]
Chứng kiến cô gục ngã  tấm   , Hạo Nhiên đau đớn hét vang,  thấy trời đất  cuồng và   sụp đổ. So với lúc   ngã cầu thang, cảnh tượng hiện tại kinh hãi hơn nhiều.
Lúc , phía bên ngoài, Kelvin cùng đám vệ sĩ mới xồng xộc xông . Nhác thấy Hạo Nhiên  khóa, ngất lịm bên cầu thang và Tử Hân thì   vũng m.á.u cùng Thiên Thuận mà Kelvin gần như cấm khẩu, chẳng thốt nên câu.
-        Ông chủ, chúng   gì bây giờ? – Tên vệ sĩ  dáo dác, cất tiếng hỏi.
-        Mau đưa Hạo Nhiên và Tử Hân  ngoài  báo cảnh sát . – Anh lạt giọng  lệnh.
Tên vệ sĩ liền  , gật đầu và  hiệu cho đám  mau chóng  theo lời Kelvin. Dàn xe nối đuôi  rời   lâu thì cảnh sát tới, giăng dây phong tỏa khắp nơi, tiếng còi hụ inh ỏi cả một .
Suốt mấy ngày liền  đó, Hạo Nhiên sốt mê man, miệng  cứ liên tục gọi tên Tử Hân vì ảnh hình lúc cô dí s.ú.n.g  đầu và kết liễu chính  liên tục hiện về trong những giấc mơ.
Mãi tận ngày thứ tư,  mới tỉnh táo và mở mắt . Người đầu tiên   thấy  là Chu Hà.
Vốn dĩ Chu đầu sọ  Tô Mộc Linh nhờ giúp cô điều tra tung tích của dì Lưu với hy vọng  thể khiến cho hai vợ chồng Hạo Nhiên giải tỏa nghi ngờ và sống hạnh phúc.
Sau đó, vì đang trong kỳ nghỉ phép nên  bám chân cô bác sĩ sang thăm thằng em kết nghĩa luôn. Có ngờ   chân ướt chân ráo tới nơi thì nhận tin dữ thế .
-        Anh, em đang ở  đây? – Hạo Nhiên mệt nhọc gượng dậy, cất lời.
-        Bệnh viện EW, Hạo Nhiên ,  em liều dữ ? – Chu Hà xót xa lên tiếng.
-        Vợ em…Tử Hân…Tử Hân   hả ? – Hạo Nhiên bấn loạn hỏi rối rít.
Chu Hà mím chặt môi hồi lâu,  đó khẽ thở dài, kéo ghế  xuống bên cạnh. Hắn cố gắng lấy hết can đảm  cho Hạo Nhiên  rằng Tử Hân  mất  và khuyên  hãy giữ gìn sức khỏe để còn mang cô về quê hương chôn cất.
-        Anh lừa em,  lừa em đúng ?
Anh nắm hai vai Chu Hà mà lắc mạnh khiến cho  ngỡ như cái hình hài xương xẩu của  sắp que  đường que mà cọng  đường cọng.
Giọt nước mắt chua chát, mặn đắng lòng rơi xuống ướt đẫm làn môi nhợt nhạt, cánh tay  buông thõng và  vật trở .
Chính  chứng kiến phát đạn   thẳng  đầu Tử Hân và cô  ngã quỵ nhưng vì vẫn mong  kỳ tích mà  tự lừa dối, xem như bản   thấy gì, những mong cô hãy còn tồn tại bên .
Cuối cùng thì phép mầu chẳng đến  hai, Lạc Tử Hân của   bỏ rơi  .