Bên khung cửa sổ sơn trắng   nhành hồng leo buông rũ dịu dàng, Tử Hân mơ màng  ngắm và đưa tay hứng những giọt nắng buổi bình minh.
Hôm qua, Tô Mộc Linh  chơi với Kevin về muộn nên vẫn  tỉnh giấc, cứ cuối tuần là bạn cô  ngủ nướng.
Nghe tiếng mở cửa lạch cạnh, Tử Hân giật   đầu, nhác thấy Tô Mộc Linh tiến , cô liền vui mừng trở vô. Tô Mộc Linh vươn tay vuốt nhẹ mái tóc  đối diện  nhẹ nhàng ấn  xuống ghế, dịu giọng.
-        Tử Hân , ngày mai, chúng  bay về nước X nhé.
-        Nước X? Cậu  việc bên  ? – Tử Hân nhanh miệng hỏi.
-        Ừ. Hơn nữa,    là vì , Tử Hân, …đưa  về gặp chồng . - Tô Mộc Linh thoáng chút ngập ngừng.
-        Chồng? Mình  chồng từ bao giờ ? Trước nay,   hề nhắc.
Trông ánh mắt trong veo ngây thơ , trái tim Tô Mộc Linh bỗng nhói lên. Đã hai năm , trí nhớ của Tử Hân     dấu hiệu hồi phục. Viên đạn   đầu tuy may mắn  cướp mất mạng sống của cô bạn nhưng  xóa nhòa   ký ức.
Cũng vì   Hạo Nhiên ôm hy vọng mong manh mà chờ đợi khi vợ  chỉ còn vài phần trăm cơ hội sống sót, cũng như   Tử Hân  định  sẽ rời xa  bởi những  lầm của đấng sinh thành trong quá khứ lẫn nỗi đau mất con, niềm ân hận với cái c.h.ế.t của Thiên Thuận mà Tô Mộc Linh cùng Kelvin  quyết định  dối rằng Tử Hân  mất.
Với quyền lực của ba  kèm mối quan hệ lẫn tiền bạc của Kelvin, việc tái sinh Tử Hân trong  phận mới là điều khá dễ dàng, cô gái  mặt Tô Mộc Linh giờ đây mang họ Triệu, tên vẫn giữ  hai chữ Tử Hân.
Mấy hôm , Kelvin ngỏ ý bảo Tô Mộc Linh nên cho hai  đoàn tụ vì Hạo Nhiên em  tuy sống mà lay lắt như xác  hồn suốt hai năm ròng rã, còn Tử Hân vốn chẳng  hy vọng lấy  trí nhớ, tin rằng đôi vợ chồng  thể bắt đầu đoạn tình đứt gãy bởi  cũng chẳng yên tâm nếu Tử Hân mai  đem lòng yêu thương  đàn ông khác, chắc gì kẻ  sẽ đối  với em dâu .
-        Đây là chồng ,   tên Lý Hạo Nhiên, một  đàn ông  hảo,  trai và  bụng. Anh   thương yêu .
Đôi tay Tử Hân run run đón lấy tờ báo  bức ảnh  đàn ông bận tây trang lịch lãm, theo những ghi chép mà cô liếc sơ qua thì  là một doanh nhân thành đạt bên nước X, chủ tịch tập đoàn Xuyên Tuyết.
-        Mộc Linh, nếu   yêu , cớ gì hai năm qua     ghé thăm ? – Tử Hân nhỏ giọng hỏi.
-        Hạo Nhiên  bận nên gởi  cho  chăm sóc. Tử Hân ,  chỉ  thể  với  rằng,   yêu  như tính mạng . Tin rằng khi gặp ,  sẽ cảm nhận thực hơn.
Vì chẳng  phân trần, giải thích từ  nên Tô Mộc Linh chỉ  thể  bấy nhiêu mà thôi. Cũng xui mà hên, Tử Hân  khi tỉnh , đầu óc hao hao đứa con nít,  vặn vẹo  chất vấn nhiều,  chí lý là gật gù ngay.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sao-bang-qua-troi/chuong-249-ngoai-truyen-1.html.]
-        Vậy còn cửa hàng trang sức…
-        Cậu cứ bỏ đó cho  Kelvin  , việc của  là về bên chồng . – Tô Mộc Linh cất tiếng, cắt ngang lời cô bạn.
Tử Hân mỉm  đồng ý và tung tăng  chuẩn  hành lý. Người đàn ông mà Tô Mộc Linh bảo là chồng của cô  khá là ưng mắt,  cao ráo, mặt mày sáng sủa,  tài giỏi như .
Xem , bản  rơi  hũ vàng từ lâu mà  chẳng nhớ. Sau khi tỉnh dậy ở bệnh viện thì cô  Tô Mộc Linh đưa về sống cùng, cô     kết hôn chứ.
Thế là, suốt một ngày và nguyên một đêm, Tử Hân cứ thao thức như em bé   hứa đưa  chơi, chẳng chợp mắt nổi. Cứ mong cho mau đến giờ khởi hành.
Thời gian qua,  Tô Mộc Linh và Kelvin yêu đương tình tứ, cô  chút ghanh tị, cũng mong  kiếm  một  đàn ông  như .
 tám giờ sáng, chiếc phi cơ từ từ cất cánh, đưa Tử Hân và Tô Mộc Linh   cố hương. Kể từ ngày trao tờ giấy chẩn đoán cho Hạo Nhiên, Tô Mộc Linh cũng   trở về thăm viếng mộ  cùng bà.
-        Tử Hân ,  cứ tắm gội và nghỉ ngơi nhé, cơm hộp  để sẵn đây,  ăn và  yên trong nhà. Mình  giao quà cho các đồng nghiệp cũ  sẽ  .
Tô Mộc Linh đưa tay véo nhẹ  đôi má hồng, dặn dò kỹ lưỡng xong liền kéo vali  ngay. Chờ cho cô bạn khuất bóng, Tử Hân vội vàng khóa cửa và chạy xuống bắt taxi đến trụ sở chính tập đoàn Xuyên Tuyết, chẳng hiểu  cô nôn nao  gặp  , hết chờ đợi nổi.
-        Cô  hẹn  với chủ tịch  ạ? – Nữ lễ tân vui vẻ hỏi.
-        À.   hẹn, nhưng    đang ở đây  ạ? – Tử Hân  cô gái lom lom.
Vì  giờ, phụ nữ đến tìm Hạo Nhiên đều là đối tác  ăn chứ   cô gái nào là bạn bè bởi đời tư  khá khép kín trong các mối quan hệ nên nữ lễ tân cũng  chút hiếu kỳ.
Sau đó, cô cho Tử Hân  rằng chủ tịch của họ hiện đang nghỉ dưỡng ở  núi và nhiệt tình hướng dẫn đường  tới đó.
-        Cứ đầu mùa là chủ tịch lên  nghỉ ngơi cả tháng mới  xuống ạ.  núi rừng rậm rạp lắm,  một  sẽ nguy hiểm…
-        Không , cảm ơn cô nhiều.
Dứt lời, Tử Hân háo hức trở , bắt taxi đến ngọn núi mà nữ lễ tân chỉ điểm. Lướt qua những con phố sầm uất và thẳng  con đường vắng dẫn tới chân núi, đột nhiên cô cảm giác dường như   từng in dấu chân nơi đây.