Trả tiền xong, cô chẳng ngần ngại mà tiến thẳng lên núi,  rõ vì   thấy cỏ cây, hoa lá quá ư quen , gần gũi. Theo linh tính mách bảo, cô cứ nhằm con đường vắng  mà  tìm nơi  tiếng thác ầm ào tuôn đổ.
Qua hồi lâu, cô sững sốt khi đập  mắt  là một quang cảnh ngỡ như chốn thiên đường. Thảm hoa màu đỏ rực rỡ  nền lá xanh thẫm cùng dòng nước bạc tung bọt trắng xóa, lấp lánh trong ánh nắng chói chang. Thấp thoáng phía xa, dáng  đàn ông đang  lặng ngắm  lên cao vợi.
Đôi chân như  điều gì đó thôi thúc nên bước cũng nhanh hơn, nhưng khi tiến gần thì cô liền chậm . Giây phút   đầu, cô nhận  ngay  chính là  trong tờ báo .
Trông thấy Tử Hân, Hạo Nhiên cũng c.h.ế.t lặng,  chớp mắt liên hồi vì cứ tưởng rằng  đang  mơ giữa ban ngày.
-        Anh…  là chồng em ?
Thời khắc cô mở miệng hỏi và nở nụ  thật tươi thì Hạo Nhiên mới  rằng   mơ mà là sự thật, như một phép mầu linh diệu nào đó, cô  đang  đây.
Bước chân  gấp gáp, bối rối tiến về phía , bàn tay run run sờ lên mái tóc mềm. Vết sẹo của vụ tai nạn năm nào vẫn còn chứng tỏ  đối diện  chính là cô chứ chẳng ai khác.
-        Vợ …
Hạo Nhiên choàng tay ôm siết Tử Hân  lòng, giọt nước mắt cảm ơn và hạnh phúc rơi thấm đẫm mái đầu cô. Đối lập   với , cô cứ mở to mắt ngơ ngác  khe khẽ mỉm , xem  Tô Mộc Linh  đúng, chồng cô coi bộ yêu cô  nhiều.
-        Em  một  ? Sao em đến  đây? – Hạo Nhiên sực nhớ nên buông cô  và xoắn xuýt hỏi han.
-        Em  một , Tô Mộc Linh bảo em ở nhà đợi cô  nhưng em nôn gặp  nên  tìm luôn,  ở công ty  cho địa chỉ và em tới. Không hiểu  em  cảm giác nơi đây  quen. – Cô hào hứng trả lời.
Nụ   môi Hạo Nhiên đột ngột vụt tắt,  nhận  Tử Hân của   chẳng còn nhớ gì nữa , cô quên hết  thứ,  lẽ là do phát s.ú.n.g  gây nên. Tuy  tiếc vì đoạn tình  mất  trong cô nhưng bù  là cô vẫn còn sống và tìm về bên  thế .
-        Tô Mộc Linh  em tên là gì? – Hạo Nhiên cẩn thận hỏi.
-        Cô  bảo em tên Triệu Tử Hân, chồng em là Lý Hạo Nhiên.
Anh đưa tay giữ lấy vai cô và ngắm nghía từ  xuống , hẳn là vô thuốc bổ và nước biển khá nhiều nên trông cô mập mạp,  da  thịt, thôi giống tàu lá chuối. Tính tình hết năm phần biến thành con nít , hỏi một thì trả lời tới hai.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sao-bang-qua-troi/chuong-250-ngoai-truyen-2.html.]
-        Đi,  dẫn em lên nhà.
Vừa , Hạo Nhiên  siết c.h.ặ.t t.a.y Tử Hân và dắt . Chẳng ngôn từ nào  thể diễn tả niềm xúc cảm của  lúc . Hạnh phúc vô bờ bến. Hai năm ròng,  đêm nào   mơ thấy cô,  mà giờ đây, cô đang bước cạnh , khỏe mạnh, vui tươi thế .
-        Ôi,  sống ở đây ? Em chỉ thấy mấy kiểu nhà cổ   báo mạng. – Tử Hân trầm trồ  ngắm khắp nơi.
-         , nếu em  thích thế thì  cứ ở đây . Khi nào em ,  sẽ đưa em xuống núi.
Cô gật đầu lia lịa tán thành. Đang định  xuống chiếc giường thì chuông điện thoại trong túi xách reo vang.
Từ hơn một năm nay, Hạo Nhiên  bỏ tiền đầu tư hạ tầng điện và phủ sóng di động lên đây để tiện cho cấp  liên lạc mỗi khi   ẩn dật tưởng nhớ vợ .
-        Ôi trời, là Tô Mộc Linh đấy. – Tử Hân méo mặt, lo lắng.
-        Đưa cho .
Hạo Nhiên đón lấy chiếc điện thoại từ tay vợ và đưa lên tai . Tử Hân cắn chặt môi , cô  bỏ ngoài tai lời dặn dò của Tô Mộc Linh, kiểu gì cũng  mắng cho xem.
-        Cô Mộc Linh, Tử Hân đang ở cùng  . – Hạo Nhiên dịu giọng  ngay khi  ấn phím .
-        À,   quá. Anh Hạo Nhiên, … trách  và Kelvin chứ? – Tô Mộc Linh ngập ngừng khẽ hỏi.
-        Không ,  hiểu tấm lòng của  . Cô Mộc Linh, thời gian qua vất vả cho cô , Tử Hân bây giờ cứ giao cho .
Sau tiếng “ừ” thật nhẹ từ cô bác sĩ, Hạo Nhiên cúp máy và trả  cho Tử Hân, bảo cô hãy yên tâm ở bên  là .
Nhìn đôi môi  chúm chím  mặt,  chỉ  hôn cô một cái nhưng do lo sợ cô sẽ hốt hoảng bỏ chạy nên thôi.
Rốt cuộc  cũng   khái niệm vợ chồng trong đầu cô là  nữa. Trông cô như trẻ con thế , ai mà dám manh động, đành để từ từ tìm hiểu và quan sát thêm.