Dù  rõ mồn một sự sắp xếp của Lý Hạo Nam nhưng Tử Hân chẳng đáp lời nào, cô cảm thấy hai   vốn dĩ cùng một ruột.
Đưa cô sang đó hai năm, đến khi trở về mà Hạo Nhiên vẫn cứ khăng khăng giữ lấy  buông thì  ý nghĩa gì chứ. Thân  ba, ông  chắc chắn sẽ chiều ý con trai thôi. Kẻ đ.ấ.m  xoa thật quá giả tạo.
Thực tại diễn biến   trái ngược với tính toán ban đầu của Tử Hân, xem  chiếc lòng son  chẳng dễ thoát. Chỉ đành khấn nguyện trong  thời gian ,  cô gái nào xuất hiện và hốt tim   chứ còn cách nào khác nữa.
Thấy Tử Hân  hề phản bác, Hạo Nhiên cũng yên tâm phần nào. Anh tin tình cảm  dành cho cô vốn  thể dùng thời gian thử thách. Hiện tại cũng chỉ còn cách theo ý ba  sắp xếp để xoa dịu cô thôi.
Còn nữa là  mong cô và Thiên Thuận xa mặt cách lòng, hy vọng  cách địa lý sẽ khiến tình yêu giữa hai  dần dà phai nhạt. Thế nhưng,   quá nhiều thứ lo lắng về cô.
-        Ba, cô  một  một  sang nước bạn, con  yên tâm, chân yếu tay mềm như …- Anh ngập ngừng lên tiếng.
-        Hạo Nhiên  đúng, Tử Hân cũng nên  chút gì đó để phòng vệ. Vậy , hè  cháu theo nó lên núi học võ cùng Diệp sư phụ nhé. – Lý Hạo Nam  cô, dịu giọng.
-        Vâng ạ. – Cô đáp khẽ, mặt vẫn cúi gầm.
Nghe Lý Hạo Nam an bài  chuyện, Hạo Nhiên vui vẻ  dậy xin phép trở về phòng . Chờ  khuất bóng, Tử Hân mới ngước  ông, nhỏ giọng.
-        Chủ tịch, ngày mai là giỗ ba cháu và bác Du, cháu  cùng  Thiên Thuận đến thăm họ.
-        Được. Cháu bảo Thiên Thuận tới đây lấy ô tô mà  cho tiện, đừng  bắt xe buýt  chờ đợi mất thời gian lắm. Bác mới về nên cũng  mệt, nhờ cháu thắp hương cho hai  giúp bác.
Tử Hân   gật đầu. Cả hai trò chuyện thêm một hồi lâu thì Lý Hạo Nam than mệt và  về phòng nghỉ ngơi.
Cô cũng rời bàn, rảo bước thẳng lên lầu nhưng   ngủ mà lấy áo khoác  trở xuống, tiến  cửa chính. Cô  dạo một vòng hóng gió, lấy  tinh thần.
Theo như Lý Hạo Nam phân trần, ông sắp xếp  là để vẹn  tất cả, tránh việc Hạo Nhiên mất kiểm soát mà hại ,  ảnh hưởng danh tiếng của Lý gia.
Ông mong   thời gian xa cách sẽ giúp  quên Tử Hân và đón nhận cô gái khác bởi cũng  thích con  lấy một  chẳng yêu thương nó  vợ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sao-bang-qua-troi/chuong-30-niem-vui-vut-tat-2.html.]
Tuy   rõ lời ông   bao nhiêu phần thật nhưng Tử Hân vẫn hy vọng Hạo Nhiên tự buông tay. Bản  cô chẳng   vì duyên phận trái ngang  mà đánh mất chính  và trở thành một kẻ  xa.
Tình yêu vốn là thứ tình cảm thiêng liêng xanh biếc, cô  trách  khi  trao nó cho  bởi những gì thuộc về cảm xúc thật khó để điều khiển.
Đêm nay, bầu trời  trăng nhưng  thì  nhiều. Vô  vì tinh tú lấp lánh ánh vàng như ngàn viên ngọc quý giá tô điểm thinh  vời vợi. Bước chân Tử Hân nhẹ gõ  những con đường lát đá  dừng  bên chiếc xích đu.
Không gian nơi đây chứa đựng  ký ức lúc nhỏ cùng Hạo Nhiên, còn vùng trời riêng của cô và Thiên Thuận là ngọn núi cao hùng vĩ phía xa , nơi những dòng suối róc rách, thác ngàn nước bạc chảy hoài  dứt và cả thảm hoa Đỗ Quyên rực lửa mỗi độ xuân hè.
Vừa  lúc nãy Lý Hạo Nam mở miệng nên ba tháng tới cô  thể kề cận bên  . Vì hè    định sẵn lên núi ở và thiền định cũng như luyện võ cùng Diệp sư phụ.
Nghĩ đến đây, Tử Hân  nhớ , dù  ngày mai sẽ gặp  nhưng vẫn chẳng kiềm lòng nổi, cô    chất giọng trầm ấm .
Lấy chiếc điện thoại trong túi áo khoác , bàn tay thon nhỏ nhanh chóng tìm tới dãy  quen thuộc.
-        Anh  đây Tử Hân.
-        Thiên Thuận, Lý Hạo Nam  ngày mai  đến lấy ô tô chở em  thăm mộ luôn, đừng bắt xe buýt.
-        Được. Mà em , Hạo Nhiên…  chứ?
-        Anh đừng lo. Lý Hạo Nam  cấm,  cho phép   quản em. Bây giờ, em  lên rừng xuống biển đều . 
-        Em đang  gì thế hả? Xảy  chuyện gì ?
Giọng điệu khẩn trương của Thiên Thuận  Tử Hân bật  khúc khích. Dù  chuyện cũng khá dài nên cô hẹn  ngày mai gặp  mới .
Cất điện thoại  túi áo xong, cô bật  dậy, dang rộng hai cánh tay, hít một  thật sâu và  qua  .
Bất giác, ánh mắt lọt  khung kính phía  cao vẫn đang sáng đèn, nơi đó, màn  khép,  dáng  đàn ông đang đau đáu  về phía cô.
Bản  đột nhiên chột , Tử Hân vội buông tay, bước thật nhanh. Sao cô quên mất cái xích đu  đối diện cửa sổ phòng ngủ của   chứ, thấy  lúc  thật chẳng khác nào một con hề diễn xiếc.