Sao Chổi Nông Gia: Mang Không Gian Đi Làm Giàu - Chương 103

Cập nhật lúc: 2025-11-06 09:41:28
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1qTxv2arfV

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nhớ những chuyện xưa cũ, Tiêu Vân Mặc ôm ngực, chỉ cảm thấy đau đớn khó nhịn.

Cùng với những lời nàng hôm nay, n.g.ự.c đau đến mức thể thẳng, đúng lúc một bàn tay vươn tới đỡ lấy .

Tiêu Vân Mặc trong lòng mừng rỡ, đầu tới, phát hiện là Nguyên Bảo, khỏi khổ một tiếng.

Nguyên Bảo chủ tử khó chịu, chỉ đành khẽ an ủi : “Chủ tử, nơi gió lớn, chúng vẫn nên về thôi.”

Tiêu Vân Mặc khẽ gật đầu, nàng còn ở đây, còn ở gì, chỉ thể thất thần theo Nguyên Bảo, lên xe ngựa rời .

Trong tiểu viện.

Nguyên Huyền cùng Nguyên Càn cung kính thẳng.

Nguyên Khải ngừng trong sân, trong lòng đang nghĩ cách để Tiêu Vân Mặc tự nguyện giải cổ.

Tề Nhược lười biếng ghế trường kỷ mà Tiêu Vân Mặc , một chân duỗi thẳng, một chân co , sốt ruột quát lớn với Nguyên Khải:

“Ta đây , ngươi thể ngừng một chút , đầu của tiểu gia sắp ngươi cho cuồng .”

Nguyên Khải đành lời dừng , đầu hỏi Nguyên Huyền và Nguyên Càn bên cạnh:

“Hai ngươi nghĩ phương pháp nào ?”

Nguyên Huyền cùng Nguyên Càn đồng loạt lắc đầu.

Nguyên Khải thấy chỉ đành thở dài một thật sâu.

Đang lúc mấy cau mày suy nghĩ, chợt thấy một giọng trầm thấp vọng tới:

“Ta đồng ý giải cổ.”

Ngẩng đầu lên, chỉ thấy Tiêu Vân Mặc lạnh như băng bước , khoảnh khắc đó khiến Nguyên Khải cảm thấy chủ tử mà y từng quen thuộc trở .

Tề Nhược cũng giật , y ngờ Tiêu Vân Mặc đồng ý nhanh như ?

Món ăn ở đây ngon đến thế, còn miễn phí, y còn ăn thêm vài ngày nữa.

Nguyên Huyền cùng Nguyên Càn cũng ngạc nhiên.

Chẳng chủ tử đây c.h.ế.t sống chịu , đổi nhanh như ?

Nguyên Khải tiến lên mừng rỡ : “Thuộc hạ sẽ sắp xếp ngay.”

Tiêu Vân Mặc khẽ : “Đợi , vẫn chuẩn xong.” Nói xong, một thẳng trong phòng.

Nguyên Khải suy nghĩ một chút, “Được, đợi khi nào chủ tử nghĩ xong thì hãy báo cho thuộc hạ.”

Đợi Tiêu Vân Mặc trong, mấy thấy Nguyên Bảo bước , lập tức tiến lên hỏi han:

“Chủ tử , xảy chuyện gì?”

Nguyên Bảo chỉ khẽ một câu: “Chủ tử thương .”

Sau đó y im lặng, trở về căn phòng khác để nghỉ ngơi.

Y thể cảm nhận , chủ tử và Lục cô nương đều vui, bọn họ vui, y cũng vui, trong lòng nặng trĩu, lời nào.

Mấy thấy Nguyên Bảo, kẻ vốn luôn đáng yêu ngoan ngoãn, cũng trở nên ủ rũ, ai nấy đều thắc mắc.

Nguyên Khải mấy bận tâm, chỉ cần chủ tử đồng ý giải cổ là , y nhanh chóng một phong thư cho Đại tướng quân, chủ tử sẽ trở về trong vài ngày tới, tránh để Đại tướng quân lo lắng.

Trong xe ngựa.

Lục Đào An giải thích với Quý Liên: “Ta như , chỉ là …”

Quý Liên cắt lời nàng, ôn hòa : “Ta , nàng những lời đó chỉ để khiến từ bỏ hy vọng mà thôi, nàng yên tâm, sẽ nghĩ nhiều .”

Lục Đào An thấy hiểu , cảm kích gật đầu với .

“Chúng ? Hay là đến Quý Duyệt tửu lầu, ăn cơm ?”

Nghe Quý Liên , bụng nàng đói, liền gật đầu đồng ý, nàng bây giờ thể trở về, thể gặp Tiêu Vân Mặc.

Mãi đến tối, Tiêu Vân Mặc vẫn chờ nàng trở về.

Xem nàng thật sự quyết tâm gặp nữa.

Nguyên Huyền và những khác hiểu lý do, chỉ cảm thấy chủ tử trong sân, cũng lời nào, chút kỳ lạ.

Nguyên Bảo tiến lên khẽ hỏi: “Chủ tử, cần tìm nàng ?”

Tiêu Vân Mặc lắc đầu: “Không cần .”

Hắn , nếu , nàng sẽ trở .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sao-choi-nong-gia-mang-khong-gian-di-lam-giau/chuong-103.html.]

“Hãy giải cổ cho .”

Nguyên Khải lập tức mừng rỡ trong lòng: “Vâng, chủ tử!”

Y vội bước tới tiền sảnh, tóm lấy Tề Nhược đang bên bàn ăn thịt.

Tề Nhược vốn nghĩ, sắp , nhanh chóng ăn thêm một chút khi rời , ai ngờ còn ăn xong Nguyên Khải lôi mất.

Đành bất đắc dĩ đặt chiếc đùi gà thơm lừng trong tay xuống, lau miệng đầy dầu theo y sân.

Tề Nhược tin lắm Tiêu Vân Mặc: “Ngươi thật sự đồng ý giải cổ ?”

Tiêu Vân Mặc gật đầu: “Đương nhiên.”

Tề Nhược bĩu môi, rõ ràng đó miễn cưỡng như , giờ đây chẳng cần ai khuyên mà đồng ý, lòng nam nhân thật khiến khó hiểu.

Ngay đó, y từ trong lòng lấy một chiếc hộp, mở nắp hộp, con cổ trùng tự động bò lên Tiêu Vân Mặc, chui trong y phục.

Mọi yên lặng chờ đợi, Nguyên Huyền cùng Nguyên Càn nín thở, chỉ sợ thất bại như , hỏng mất đại sự.

Ngay trong sự mong chờ của , lâu , con cổ trùng ngoài.

Nguyên Khải thấy chút thất vọng: “Lại giải ?”

Con cổ đó bò ngoài hề vội vàng chui hộp như , mà yên lặng chờ đợi.

Tề Nhược chăm chú con cổ đó : “Đừng vội, tình huống khác.”

Nguyên Khải đành kiên nhẫn quan sát, lâu , chỉ thấy từ cổ áo của Tiêu Vân Mặc đột nhiên chui một con cổ khác, Tề Nhược mắt nhanh tay lẹ, lập tức tóm lấy con cổ chui , đặt trong hộp, đó đặt con cổ của .

Chỉ thấy hai con cổ trong hộp, nhẹ nhàng cọ đầu .

Tề Nhược thấy mừng rỡ: “Vừa tìm bạn cho ngươi, xem chuyến thu hoạch nhỏ nha.”

Nguyên Khải vội vàng hỏi: “Cổ của chủ tử giải ?”

Tề Nhược kiêu ngạo liếc y một cái: “Đương nhiên , là ai chứ, là một cổ trùng sư lợi hại đó!”

Nguyên Khải những lời đó của y, thấy cổ của chủ tử giải thì mừng rỡ khôn xiết.

“Chúc mừng chủ tử, cổ của chủ tử cuối cùng cũng giải .”

Tiêu Vân Mặc mở mắt , lúc trong mắt bớt vài phần ôn nhu, tăng thêm một tia hung ác, Nguyên Khải , chủ tử quả quyết sắc bén trở .

“Lập tức khởi hành!”

Nguyên Khải bốn cung kính : “Vâng!”

Tiêu Vân Mặc sải bước về phía , thấy Nguyên Bảo cũng theo , liền dừng bước :

“Nguyên Bảo, ngươi ở đây, cứ theo nàng .

nàng cũng là ân nhân cứu mạng của , ngươi chỉ cần bảo vệ an cho nàng là .”

Nguyên Bảo lời cung kính tuân mệnh.

Nguyên Huyền cùng Nguyên Càn hai mặt ủ mày ê, hâm mộ Nguyên Bảo thể ở .

Cho đến khi Nguyên Khải quát lớn với họ: “Còn ? Thật sự định ở đây dưỡng lão ?”

Nguyên Huyền cùng Nguyên Càn lập tức tăng nhanh bước chân.

Trong tửu lầu.

Lục Đào An thấy trời bên ngoài về khuya, suy nghĩ xem đêm nay sẽ ngủ .

Nàng là xe ngựa của Quý Liên đến, tiểu viện thể đến, Đào gia thôn quá xa, xem chỉ thể ở trọ khách điếm thôi.

Quý Liên mở lời : “Hay là đến biệt trang của ? Nàng yên tâm, ở đó chỉ vài hầu, Thi Mạn cùng ở nơi khác, sẽ ai quấy rầy sự thanh tịnh của nàng.”

Lục Đào An suy nghĩ một chút, đang định đồng ý, thì thấy Nguyên Bảo tìm đến.

Y khẽ với nàng: “Cô nương, thể trở về , chủ tử giải cổ, bọn họ .”

Lục Đào An xong, trong mắt xẹt qua một tia kinh ngạc, ngờ giải cổ nhanh như , còn nhanh hơn nàng nghĩ, xem nàng tổn thương ít.

Ngay đó trong lòng dâng lên một nỗi thất vọng, Tiêu Vân Mặc thích vây quanh nàng còn nữa.

Nàng khẽ gật đầu, với Quý Liên một tiếng, theo Nguyên Bảo trở về.

Quý Liên bóng lưng nàng rời chút thất thần.

Lục Đào An ngoài, đột nhiên nhớ Nguyên Bảo vẫn còn ở đây, liền hỏi: “Sao ngươi trở về cùng bọn họ?”

Nguyên Bảo cúi chào nàng, : “Chủ tử cô nương là ân nhân cứu mạng của , nên giao cho cô nương, bảo từ nay về luôn bảo vệ cô nương.”

 

Loading...