Sao Chổi Nông Gia: Mang Không Gian Đi Làm Giàu - Chương 106

Cập nhật lúc: 2025-11-06 09:41:31
Lượt xem: 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2B6nZJ3Kf8

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lục Đào An thấy con gà của sắp gặm hết, chỉ còn cái khung xương, hơn nữa cổ của Tiêu Vân Mặc đúng là do giải, cũng coi như giúp nàng một việc lớn,

Chỉ đành : “Được , ngươi ăn , mấy ngày nữa nhà mở tiệc mừng, ngươi đến nhà ăn, ăn cho thỏa thích.”

Tề Nhược đồ ăn ngon, lập tức gật đầu, c.ắ.n một miếng lớn thịt gà, hàm hồ hỏi:

“Nhà ngươi ở ?”

“Ngay tại thôn Đào Gia, đến lúc đó ngươi cứ cùng Tư Oánh tỷ tỷ là .”

Tề Nhược “Ồ” một tiếng, ba chân bốn cẳng liền gặm sạch nguyên con gà. Nhạc Tư Oánh thấy Đông gia mãi , liền tới, thì thấy Tề Nhược ăn hết con gà mà nàng hầm xong, tức giận xắn tay áo vớ lấy cây chổi cạnh cửa liền xông tới đ.á.n.h Tề Nhược.

Tề Nhược thấy giật , xách con gà lên mà chạy.

“Ngươi cái tên trộm gà , ! Đó là đồ khách đặt đấy!”

Hai một một chạy vòng quanh sân đuổi bắt.

Tề Nhược sợ đến mức la oai oái, “Đừng đuổi nữa đừng đuổi nữa, tiểu gia chạy đến tụt cả quần , với , Lục Đào An đồng ý ! Lục Đào An ngươi mau giúp một câu !”

“Ta đ.á.n.h c.h.ế.t ngươi!” Nhạc Tư Oánh mặc kệ tất cả, tóm là nhắm đầu mà đánh, Tề Nhược né trái tránh , vẫn quên ăn nốt cái đùi gà cuối cùng.

Lục Đào An khoanh tay, “Ta thì đồng ý , nhưng Tư Oánh tỷ tỷ đồng ý đó nha, ngươi ăn trộm gà của nàng, nàng đ.á.n.h ngươi là ngươi đáng đời!”

Giữa lúc sân viện náo loạn, bỗng nhiên hai tìm đến, là đưa đồ cho Tề Nhược, hai trong sân mới ngừng .

Chỉ thấy hai vận thường phục, bước trong, “Ai là Tề Nhược?”

Tề Nhược nghi hoặc bước tới, họ đưa chiếc hộp cho Tề Nhược, “Đây là vật Nguyên Khải phái chúng giao cho ngươi.”

Tề Nhược nghi hoặc mở hộp, chỉ thấy bên trong là các loại vàng bạc châu báu.

Tề Nhược đến hai mắt sáng rực, “Ha ha, ngờ giữ chữ tín như , quả nhiên phái mang tới .”

Lục Đào An bên cạnh kinh ngạc hỏi: “Chắc chắn là giao cho ?”

Giữa việc liệu hiểu lầm gì chăng? Trong nguyên tác, Chiến Vương tặng nữ chính một rương vàng bạc châu báu để báo đáp ân cứu mạng, cớ đến lượt nàng biến thành tặng cho Tề Nhược? Chẳng lẽ tặng cho nàng ?

Hai cung kính đáp: “Thiên chân vạn xác, vật phẩm đưa tới, chúng xin cáo từ!” Dứt lời, hai liền rời .

“Ha ha ha!” Tề Nhược bật lớn, nắm một nắm châu báu giao tay Nhạc Tư Oánh đang kinh ngạc kém, “Này, đền gà của ngươi đây. Từ giờ ăn gì cũng ?”

Nhạc Tư Oánh nào từng thấy nhiều châu báu đến , vội vàng cất hết những thứ đó , “Được, đương nhiên là ! Ngươi còn ăn gì, lập tức ngay.”

Tề Nhược đà lấn tới, gọi một đống món, Nhạc Tư Oánh hì hì cất châu báu vội vàng nấu cơm.

Lục Đào An bĩu môi, đoạn nghĩ, nàng Chiến Vương tổn thương lòng, chỉ cần phái tới gây rắc rối cho nàng là .

Hôm nay, nàng còn đến nhà đại tỷ chào hỏi, bảo đại tỷ cuối tháng về nhà một chuyến tham dự hỷ yến, đoạn giao thiệp hỷ cho Nhạc Tư Oánh, đợi Nguyên Bảo trở về sẽ cùng Đào Xuân Hoa đến Phùng gia thôn.

Nhị tỷ đó cũng vì khói đặc sặc mà ở nhà nghỉ ngơi.

Ba xe ngựa một đường chạy đến Phùng gia thôn, Phùng gia thôn cách Đào gia thôn chỉ vài thôn, tầm hơn hai mươi dặm đường. Đại tỷ thường xuyên về thăm nhà, gia đình chồng thế lực là một phần nguyên nhân, cộng thêm con của đại tỷ mới tám chín tháng tuổi, một chuyến cũng dễ dàng.

Lục Đào An đại tỷ sống cũng mấy . Nay nàng khả năng, nếu đại tỷ bằng lòng, nàng sẽ để đại tỷ cùng nàng kinh doanh quán ăn. Vừa đúng lúc quán ăn đang mở rộng, thêm Đào Lượng học, nên thể xoay xở kịp.

Phùng gia thôn.

Lục Đào Ninh thu dọn vài món đồ bỏ bọc, chợt nhớ điều gì, bếp lấy mấy cân bột mì trắng cùng vài quả trứng gà bỏ bọc. Vừa ôm Song Nhi chuẩn ngoài thì Phùng thị xuất hiện với vẻ mặt âm trầm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sao-choi-nong-gia-mang-khong-gian-di-lam-giau/chuong-106.html.]

“Nương chồng.” Lục Đào Ninh khẽ gọi, ánh mắt chút né tránh.

Phùng thị lạnh giọng : “Bên ngoài trời giá rét như , ngươi ôm Song Nhi định ?”

Lục Đào Ninh c.ắ.n môi, “Thiếp mấy tháng về nhà Nương đẻ, về thăm các nàng.”

Phùng thị xong nhíu mày, “Trong nhà bao nhiêu việc, ngươi về đó gì? Không hầu hạ phu quân của ngươi nữa ?”

Cứ nhắc đến chuyện về nhà Nương đẻ là Phùng thị vui nhất, những nghèo khó như lười để mắt tới.

“Ta với ngươi , phu quân của ngươi sách mệt mỏi, ngươi bên cạnh hầu hạ . Chàng khát thì ngươi rót , đói thì ngươi nấu gì đó cho ăn.”

Phùng thị xong, một tay giật lấy Song Nhi, thấy Lục Đào Ninh vẫn yên nhúc nhích, sắc mặt càng thêm khó coi, “Đi , ngươi còn sững ở đây gì? Không hiểu những lời ?”

Song Nhi còn nhỏ, con bé cần hơn.”

Phùng thị : “Song Nhi , ngươi cứ hầu hạ Tuấn Sinh là , ngàn vạn đừng để khát đói.”

Thấy Song Nhi ôm , Lục Đào Ninh còn cách nào, chỉ đành đầu đến chỗ Phùng Tuấn Sinh.

Phùng thị ôm Song Nhi , đến tẩm thất liền đặt Song Nhi lên giường, bản việc khác, lục tìm đậu phộng trong nhà , bắt đầu đó bóc. Song Nhi cũng chẳng màng, cứ thế tự bận rộn với công việc tay.

Lục Đào Ninh một mặt trong lòng bận lòng Song Nhi, một mặt cẩn thận hầu hạ Phùng Tuấn Sinh.

Phùng Tuấn Sinh sách một lúc mệt mỏi, bảo nàng xoa bóp lưng. Một lát vài chữ để khoe tài thư pháp của , cầm bút lông lên, liền phát hiện Lục Đào Ninh còn mài mực.

Thấy Lục Đào Ninh nhận , nhíu chặt mày thúc giục: “Không thấy phu quân của ngươi chữ , còn sững đó gì, mau mau mài mực giúp !”

Lục Đào Ninh tiếng của Song Nhi truyền đến càng thêm lo lắng, cầu khẩn: “Phu quân, Song Nhi hình như vẫn đang , xem chuyện gì.”

Phùng Tuấn Sinh giơ bút lông lâu, sớm đợi đến mức kiên nhẫn, “Ta bảo ngươi mau mau mài mực cho , bớt lề mề ,”

“Song Nhi bên đó Nương chăm sóc , ngươi sợ gì chứ, lẽ nào Nương còn thể ăn thịt Song Nhi ?”

“Mau lên, nếu là Nương đến, sớm mài mực xong , còn đến lượt thúc giục ? Chẳng Phùng gia cưới ngươi về để .”

Lục Đào Ninh thấy Phùng Tuấn Sinh nổi giận, đành nén uất ức trong lòng, cố kìm nước mắt, mài mực cho .

Phùng Tuấn Sinh tiêu sái vung bút, xuống mấy chữ lớn, cầm giấy lên thổi nhẹ, càng lúc càng thấy hơn.

“Đi, đem cái đóng khung , treo lên.”

Lục Đào Ninh nghĩ đến Song Nhi, đành nhanh chóng đóng khung chữ, chăm sóc Song Nhi.

Sau khi đóng khung chữ xong, theo yêu cầu của Phùng Tuấn Sinh, nàng ghế đặt chữ lên treo.

Phùng Tuấn Sinh từ xa , thấy nàng treo lệch, liền vội vàng chỉ điểm: “Dịch sang trái một chút nữa, dịch sang trái một chút nữa, ai, mấy bận , rốt cuộc ngươi đó?”

Lục Đào Ninh căng thẳng dịch sang trái ghế thêm một chút, ngờ Phùng Tuấn Sinh vẫn đủ, bảo nàng dịch sang trái thêm một chút nữa.

Thấy sắp đến mép ghế, Lục Đào Ninh thực sự thể với tới, “Phu quân, treo ở đây hẳn là chứ.”

Phùng Tuấn Sinh , Lục Đào Ninh kiễng chân, càng lúc càng thấy mắt cá chân mỏi nhừ, ngay lúc nàng thể trụ vững nữa, Phùng Tuấn Sinh mới miễn cưỡng hài lòng gật đầu,

“Thôi , cứ treo ở đây .”

Lục Đào Ninh lời định treo chữ cho ngay ngắn, nào ngờ bất chợt chiếc ghế nghiêng về bên trái, hình mất trọng tâm cũng theo đó mà ngã đổ.

Lục Đào Ninh sợ hãi kêu lên một tiếng, thấy nàng sắp ngã xuống đất, Phùng Tuấn Sinh liền ngẩn , trong lòng giật thót.

 

Loading...