Sao Chổi Nông Gia: Mang Không Gian Đi Làm Giàu - Chương 110
Cập nhật lúc: 2025-11-06 09:41:33
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lập tức năm sáu bước . Trong đó một phụ nhân dáng đặc biệt cao lớn vạm vỡ, cao hơn nam tử nửa cái đầu, trong hàng ngũ trông vẻ lạc lõng. Giờ phút nàng đang cúi đầu, hai tay bứt rứt xoắn .
Mấy thấy Lục Đào An đến bên cạnh nàng dừng , liền bật thành tiếng.
Trong đó, một lão bà trông vẻ tinh ranh : "Cô nương , nàng phàm ăn lắm đó! Cô nương , nàng đến phủ chúng một ăn hết hai mươi mấy cái bánh màn thầu mà vẫn no! Khiến vị đông gia đây của chúng cũng giật ! Ta là vì cho cô nương, kẻo đến lúc mua nàng về, khiến cô nương ăn đến khuynh gia bại sản."
Nàng xong, nhớ dáng vẻ bối rối ngày của Tráng thẩm, ai nấy đều vang. Nha bà liền sa sầm nét mặt, quở trách:
"Ai cho phép các ngươi ? Các ngươi còn tưởng đang ma ma, bà tử nha hạng nhất ở phủ khác ? Ở đây , các ngươi chỉ là những nô lệ ti tiện chờ bán mà thôi!
Đợi khi vị cô nương hỏi chuyện, các ngươi mới đáp lời! Thật là chẳng hiểu chút quy củ nào!"
Nha bà quở trách xong, đám bà tử, nha , tiểu tư đều cúi đầu thấp xuống, dám năng cợt lung tung nữa.
Lục Đào An khẽ hỏi nàng : "Ngươi phàm ăn ?"
Tráng thẩm vẻ mặt càng thêm bất an, chỉ thể gượng gạo. Giọng nàng vang dội, âm lượng lớn.
"Cô nương, giờ ăn nhiều như nữa . Ta đang giảm cân, mỗi bữa chỉ ăn năm sáu cái, thì hai cái bánh màn thầu thôi. Nếu cô nương chê nhiều, ăn một cái, một cái cũng ." Tráng thẩm thấy Lục Đào An giọng của nàng giật , càng lúc càng nhỏ.
Lục Đào An xoa xoa màng nhĩ chấn động bất ngờ đau, lướt qua nàng hỏi vài khác mấy câu hỏi. Tráng thẩm thấy Lục Đào An điểm danh , trong lòng càng thêm khó chịu.
Biết thế nàng ăn ít . Haizz, đều tại nàng trời sinh khẩu vị lớn.
Nay ai cũng nàng phàm ăn, e rằng chẳng ai nhận nàng . Nếu ai cần, nàng sẽ ở mãi đây, mỗi ngày chỉ ăn một bữa.
Lục Đào An chọn mấy bộc nhân trông vẻ thật thà, gồm hai đầu bếp, hai nha và hai tiểu tư.
"Mấy giá bao nhiêu một ?"
Nha bà thấy nàng nhiều như , vui vẻ : "Bẩm cô nương, đầu bếp thì đắt hơn, năm lạng bạc một . Những khác đều hai lạng bạc một . Tổng cộng sáu là mười tám lạng bạc."
Lục Đào An thấy giá cả cũng đắt, liền đồng ý: "Được, những đều . Còn vạm vỡ nhất , giá bao nhiêu? Ta mua nhiều hạ nhân như , cuối cùng thể bớt chút ?"
Tráng thẩm thấy Lục Đào An đột nhiên chỉ , nhất thời chút ngạc nhiên.
Cô nương nàng ?
Nha bà thấy cuối cùng cũng mua Tráng thẩm, liền vội vàng nịnh hót : "Đương nhiên thể, mười văn!"
Vừa nghĩ đến việc Tráng thẩm ở chỗ mỗi bữa ăn nhiều như heo, nha bà liền lộ vẻ tuyệt vọng. Nay khó khăn lắm mới mua, nào dám hét giá cao. Những đều do quan phủ giao cho bọn họ, nếu bán thì chỉ thể tự gánh.
Lục Đào An cũng ngờ to lớn như mà rẻ nhất. Nàng ban đầu còn nghĩ là đắt nhất nên mới để cuối cùng, chỉ mười văn, quả là như cho nàng .
"Được, là nàng , tổng cộng bảy !" Lục Đào An xong liền lấy bạc từ túi vải , thanh toán. Nha bà đó lấy vài tờ bán khế cho nàng.
Vị lão bà tinh ranh ban đầu thấy Lục Đào An chọn Tráng thẩm phàm ăn nhất mà chọn , trong lòng khỏi tức tối.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sao-choi-nong-gia-mang-khong-gian-di-lam-giau/chuong-110.html.]
"Cô nương tại chọn nàng mà chọn ? Ta rõ ràng tài cán hơn nàng , còn ăn ít hơn!"
Lục Đào An nàng , "Ta ghét nhất những kẻ tự cho là đúng. Ta chọn nàng đương nhiên dụng ý của riêng ."
" cũng vì cho cô nương nên mới , ngược là kẻ tự cho là đúng?"
"Ngươi mặt vạch trần khuyết điểm của nàng , ngoài việc nàng loại, còn ngươi chọn. Miệng thì là vì , nhưng thực chẳng qua là vì chính ngươi thôi.
Nàng thể to lớn hơn thường, đương nhiên ăn cũng nhiều, sức lực chắc chắn cũng lớn. Bình thường những việc nàng hẳn cũng chẳng ít hơn ngươi nhỉ?"
Vị lão bà tinh ranh Lục Đào An trúng tâm sự, liền dám thêm gì. Tráng thẩm trong lòng ấm áp, nàng ngờ vị cô nương mắt những chê nàng phàm ăn, mà còn đỡ cho nàng.
Một trong những nha Lục Đào An chọn tên là Thủy Nhi, lên tiếng bênh vực Tráng thẩm:
"Cô nương đúng lắm. Mỗi đến nhà bếp, đều thấy Tráng thẩm đang bổ củi hoặc gánh nước. Bọn họ giao hết việc nặng cho một Tráng thẩm , mà Tráng thẩm còn vui vẻ , cho rằng đó là họ xem trọng nàng ."
Tráng thẩm cúi đầu sờ mũi, nàng thật sự chút ấm ức nào. Chừng đó việc còn chẳng đủ nhét kẽ răng, giúp nàng giãn gân cốt.
Những nãy chế giễu Tráng thẩm giờ đều cúi gằm mặt. Lục Đào An gật đầu, nàng vốn dĩ tìm một sức lực lớn, đương nhiên là công dụng của nàng. Sau đó, nàng dẫn mấy đến quan phủ thủ tục đăng ký.
Nghĩ đến đây nàng còn hợp tác với nhiều thương hộ để cung cấp bột củ năng cho bọn họ, liền sai nha mới mua đến đưa thiệp mời. Hỷ yến định ngày lành hai mươi lăm tháng chạp.
Còn công nhân việc ở Yên Chi Phường và Bột Củ Năng Phường cũng gửi thiệp mời hai ngày . Đến lúc đó e rằng bày biện đến hơn chục bàn tiệc, Đông viện và Tây viện mỗi bên năm sáu bàn.
Mà Chu Đại thẩm ở Lục gia thôn cũng trong danh sách khách mời. Trước đây, nhờ cháu trai giới thiệu mà bà cũng Yên Chi Phường việc.
Giờ phút , khi đang giặt giũ y phục bên bờ sông, bà với những phụ nhân đang giặt chăn chiếu, đ.á.n.h giày:
"Vị Lục gia cô nương thật là quá mất. Làm việc cho nhiều tiền công đến thế , nhà còn hỷ sự mà cũng mời chúng đến. Lại còn cần chúng góp tiền, cứ đến cùng vui cho náo nhiệt là .
Nghe , căn nhà đó xây còn lớn hơn nhà của viên ngoại lão gia , trong nhà mấy cái sân lận, bên trong là những căn nhà lớn lợp ngói xanh gạch đỏ, ít nhất cũng mười mấy gian.
Ta cháu trai kể, nền nhà trong các gian phòng đều lát ván gỗ, đ.á.n.h bóng láng mịn, thể soi rõ bóng . Trong nhà các loại đồ đạc đều là đồ mới, những thứ chúng còn từng thấy qua. là một đại hộ nhân gia thật sự ."
Những phụ nhân khác trong lòng hâm mộ, kinh ngạc, ghen tị, thầm nghĩ may mắn đến thế, đột nhiên một lúc phát tài .
Đại bá nương họ Từ của Lục gia, đang bưng chậu tới, lúc những lời . Kể từ khi Lục lão thái Lưu quả phụ đ.á.n.h cho một trận tơi bời, bà liền lì ở nhà, chịu ngoài dù thế nào. Quần áo giày vớ trong nhà đều bốc mùi, chẳng ai giặt, bất đắc dĩ nàng đành tìm mà giặt. Nghe nhắc đến cô nương Lục gia, nàng đặt mâm gỗ xuống, bước tới hỏi han:
“Cô nương Lục gia? Lục gia nào?”
Chu đại nương liếc mắt nguýt nàng, tặc lưỡi : “Còn thể là Lục gia nào nữa? Đương nhiên là Lục Hữu Lương, đoạn tuyệt thích với các ngươi đó. Nghe con gái bây giờ ăn giỏi lắm, kiếm ít bạc, còn xây một căn nhà lớn, ngày hai mươi lăm tháng sẽ tổ chức tiệc hỷ, bày những hơn mười mấy mâm cỗ lận!”
Từ thị xong trong lòng kinh ngạc thôi, cũng chẳng ngờ cuộc sống của bọn họ bây giờ sung túc đến . Không , nàng nhanh chóng về bàn bạc với bọn họ mới .
Từ thị vội vàng bưng mâm gỗ chạy về nhà, Chu đại nương ở phía nhắc nhở nàng: “Ấy? Sao ngươi giặt quần áo mà vội vàng về nhà ?” Từ thị thấy nhưng đầu cũng ngoảnh .
Vừa về đến nhà, Từ thị liền kể chuyện Lục Đào An xây nhà mới, tường thuật lời Chu đại nương cho tất cả trong nhà .