Sao Chổi Nông Gia: Mang Không Gian Đi Làm Giàu - Chương 122
Cập nhật lúc: 2025-11-06 09:41:45
Lượt xem: 3
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1qTxv2arfV
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Vương Hổ Nữu ăn uống no đủ, dậy dọn dẹp bát đũa, chậm rãi :
“Lão phu nhân yên tâm, thứ ăn đều là mang từ Đào gia tới, một hạt gạo cũng của Phùng gia.”
Phùng Tuấn Sinh tức giận chỉ mũi nàng : “Vậy ngươi còn dùng bếp nhà , còn đốt củi nhà , dùng nước nhà , thì tính ?”
Vương Hổ Nữu lạnh lùng : “Lát nữa tự lên núi đốn củi, sông gánh nước trả cho các . Còn về bếp núc, cứ xem như mượn dùng vài ngày, mỗi ngày trả các một văn tiền thì ?”
Khi cô nương còn ở nhà Nương đẻ, còn đặc biệt đưa thêm cho nàng mười lượng bạc, chính là để họ thể cần lấy của Phùng gia một cây kim sợi chỉ nào.
Phùng Tuấn Sinh tức giận : “Cái gì một văn tiền một ngày? Ngươi coi đây là cái gì?”
Lục Đào Ninh dậy : “Vậy tướng công coi Vương thẩm là gì? Vương thẩm là nhà Nương đẻ đưa tới, là để nhũ mẫu cho Song Nhi, chứ đến để hầu hạ cả đại gia đình các !
Nếu ngay cả việc dùng bếp núc cũng tính tiền, e rằng tướng công dung và Song Nhi. Thay vì , chi bằng thả chúng , chúng ở đây nữa là !”
Vừa , nàng kéo Vương Hổ Nữu: “Vương thẩm, chúng .” Nàng vốn trở về, nay đúng lúc.
Phùng thị tức giận đến run rẩy, chỉ Lục Đào Ninh :
“Ngươi... ngươi thật là phản trời , gì kẻ nào chuyện với tướng công như ? Ngươi quỳ xuống cho , tạ tội xin mau!”
Lục Đào Ninh lúc cũng dũng khí từ mà . Trong lòng nàng vẫn luôn ghi nhớ lời , nàng thể nhu nhược nữa, mặc cho khác chèn ép, để Song Nhi và Vương thẩm theo nàng mà chịu ức hiếp.
“Ta sai, tại quỳ xuống? Lời tướng công vốn dĩ đúng! Ai tính tiền nhà với hạ nhân?
Hơn nữa, Vương thẩm là nhũ mẫu của Song Nhi, nàng chỉ cần chăm sóc Song Nhi là , Vương thẩm chủ động nấu cơm cho , đó là do tự nguyện thêm việc.
Ta cho các , các dám thu tiền nhà của Vương thẩm, dám sai khiến nàng việc khác, đó chính là hà khắc hạ nhân!
Nếu các cần mặt mũi, sẽ gọi hàng xóm láng giềng đều đến xem, Phùng gia các đối xử hà khắc với hạ nhân thế nào? Là nghèo đến mức cơm ăn, mà thu tiền nhà của một hạ nhân ?”
Phùng Tuấn Sinh là kẻ sĩ sách, vô cùng coi trọng thể diện. Nếu để hàng xóm láng giềng đường đường là một tú tài mà dám đòi tiền nhà của một hạ nhân, thể diện của đặt ?
Phùng thị cũng hiểu đạo lý , bĩu môi: “Được! Ta tự nấu thì ? Tuy thể đòi tiền nhà của nàng , nhưng củi lửa của các ngươi và nước trong vại đều tự gánh!”
“Còn Song Nhi, nàng chăm sóc cho , sẽ cần chăm sóc Song Nhi nữa.”
Lục Đào Ninh khẽ gật đầu, đúng như ý nàng: “Nương, yên tâm, chuyện của Song Nhi tuyệt đối sẽ để nhúng tay nữa, tự nhiên sẽ nhũ mẫu của nàng chăm sóc.”
Phùng thị đảo mắt, Lục Đào Ninh: “Nếu Vương thẩm là nhũ mẫu của Song Nhi do Đào gia đưa tới, sai khiến , nhưng chung quy vẫn là bà mẫu của ngươi, lẽ nào còn thể sai khiến ngươi?
Ngươi thấy tướng công và bà mẫu ngươi đều đang đói bụng ? Ngươi mau nấu cơm cho chúng !”
Phùng Tuấn Sinh phụ họa: “ đó! Làm gì nương tử nào nấu cơm? Lát nữa nấu xong cơm, nhớ giặt luôn mấy bộ quần áo bẩn mang về.”
Lục Đào An trực tiếp họ : “Các tay chân ?
Tự nấu cơm giặt giũ ? Ta hiện đang học cách ghi chép sổ sách, mỗi ngày đều xem sổ sách để học hỏi, nào thời gian giặt giũ nấu cơm cho các !”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sao-choi-nong-gia-mang-khong-gian-di-lam-giau/chuong-122.html.]
Trong thời gian ở nhà Nương đẻ, nàng theo học hỏi cách ghi sổ, tính toán, còn đưa cho nhiều sổ sách mang về để luyện tập. Nàng tranh thủ thời gian ôn tập, thể phụ lòng kỳ vọng của đối với nàng.
Phùng Tuấn Sinh lập tức tức giận : “Vậy tướng công chẳng vẫn đang ốm ? Ta mà nấu, mà giặt? Ngươi c.h.ế.t ?”
Lục Đào Ninh sang Phùng thị bên cạnh: “Tướng công cứ yên tâm, chẳng còn nương ? Nương bây giờ cũng cần trông nom Song Nhi nữa , cũng chẳng việc gì để , thì xin nương chăm sóc tướng công . Dù nương chăm sóc cũng vui vẻ mà.”
Phùng thị lạ lùng : “Vậy chúng vất vả xa xôi đón ngươi về gì? Ngươi bây giờ một giặt giũ nấu cơm, hai cần chăm Song Nhi, Phùng gia cần ngươi gì?”
“ đó, đúng đó!” Phùng Tuấn Sinh phụ họa. Hắn vốn nàng trở về là để tiện hầu hạ bất cứ lúc nào, nay thì , chẳng gì cả.
Lục Đào Ninh thong thả xuống,
“Nếu như , nương thấy thế nào cũng mắt, chi bằng cứ để cùng Phùng Tuấn Sinh hòa ly, để sớm ngày cưới khác chẳng hơn ?”
Vừa đến hòa ly, Phùng Tuấn Sinh lập tức tức giận, vung tay áo : “Muốn hòa ly với ? Ngươi đừng mơ! Ta với ngươi , Phùng gia hòa ly, chỉ hưu thê! Song Nhi ngươi cũng mang , tóm ngươi đừng hòng!”
Lục Đào Ninh ngước mắt : “Không hòa ly cũng , nhưng hiện đang cần học sổ sách, thời gian lúc nào cũng theo bên cạnh tướng công hầu hạ. Sau Tết sẽ đến quán ăn của việc kiếm bạc, Song Nhi cũng sẽ theo , những chuyện khác tùy các .”
Phùng thị kinh hãi : “Ngươi ngoài kiếm bạc? Chuyện nhà quản nữa ư?”
Lục Đào Ninh liếc nàng một cái: “Trong nhà ngoài việc chăm sóc Song Nhi còn nhỏ thì còn chuyện gì? Tướng công mắc bệnh nan y chữa , chỉ là đau đầu sổ mũi vài ngày là sẽ khỏi thôi.”
Phùng Tuấn Sinh thấy “nan y” thì tức đến choáng váng đầu óc, đưa tay đỡ trán, giận dữ : “Ngươi đang nguyền rủa c.h.ế.t ?”
Lục Đào Ninh cụp mắt: “Thiếp như , là tướng công nghĩ nhiều .”
Phùng Tuấn Sinh lập tức tức đến nửa c.h.ế.t nửa sống: “Tóm , còn ở đây một ngày, ngươi đừng hòng khỏi nhà một ngày!”
Nói xong, phất tay áo bỏ , nếu còn ở , thật sự sợ sẽ tức c.h.ế.t mất.
Phùng thị cũng tức đến đầy bụng, nhưng nghĩ đến con trai bây giờ còn đang đói, tạm thời thể tiếp tục so đo với tiện phụ nữa, đành về bếp nấu cơm.
Vương Hổ Nữu tới an ủi nàng: “Phu nhân cần để lời của họ lòng, phàm là Vương Hổ Nữu ở đây, ai thể cưỡng ép phu nhân.”
Lục Đào Ninh vỗ nhẹ tay nàng, trao cho nàng một ánh mắt yên tâm. Nàng tuyệt sẽ để lời của Phùng Tuấn Sinh trong lòng.
Giờ nghĩ , đây nàng việc gì cũng chiều theo họ, thật đáng chút nào.
Dù nữa, đợi tướng công khỏi bệnh, nàng sẽ mang Song Nhi ngoài, theo lời , nàng sẽ nỗ lực kiếm bạc, tiên nuôi sống bản và Song Nhi.
Bên , Vệ thị về nhà Nương đẻ mười mấy ngày , vốn nghĩ Đào Đại Niên hết giận, qua ba năm ngày cũng nên đến đón nàng về.
Nào ngờ, liền mấy ngày trôi qua vẫn thấy bóng dáng ai, Vệ thị tức đến nỗi hận thể vò nát bộ quần áo trong tay.
Về nhà Nương đẻ, nàng cũng tiện việc, ăn , vì thế cùng đại tẩu, nhị tẩu và nương của các nàng giặt giũ.
Chuyện củi gạo dầu muối trong nhà, nàng cũng giúp mua. Tính tính , nàng về đây tiêu hết mấy trăm văn , nếu cứ tiêu tiếp, tiền vốn cũng sẽ hết sạch.
Khi ở nhà (Đào gia), những thứ củi gạo dầu muối đều do Đào Đại Niên bỏ tiền mua cho nàng.