Sao Chổi Nông Gia: Mang Không Gian Đi Làm Giàu - Chương 132
Cập nhật lúc: 2025-11-06 09:41:56
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/20nO7NqoaW
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Vệ Lão Nhị vốn tưởng rằng, lúc đó chỉ y và mấy tên lưu dân ở đó, sẽ ai chứng cho y, mà mấy tên lưu dân ngừng đổ tiếng lên y, hận thể đuổi y cùng, y chắc chắn cũng sẽ đuổi ngoài.
Ngay lúc trái tim y sắp rơi xuống đáy cốc, ngờ Lục Đào An mà một nữa chọn tin tưởng y, Vệ Lão Nhị kinh ngạc về phía Lục Đào An.
Lưu Đại Lại thấy thể kéo Vệ Lão Nhị xuống nước, lập tức tức giận c.h.ử.i bới:
“Xem chúng gì cô cũng sẽ tin .
Cô đúng, quả thực là do chúng .
Chẳng lẽ ? Bằng nhà cô chỉ là lũ bùn đất xuất , cô lấy nhiều bạc như ?
Chẳng các lão gia nuôi dưỡng, cho cô ít tiền, cô mới bạc để xây những xưởng , ở đây còn giả vờ thanh cao cái gì?”
Lưu Đại Lại thấy dù ở đây cũng ở nữa, dứt khoát một hết những lời trong lòng, “Một nữ nhân thì nên ở nhà hầu hạ các lão gia, việc gì thì bày đặt ngoài gì?”
Lời còn hết, đột nhiên một bóng xông tới, húc ngã xuống đất, cưỡi lên giáng cho hai quyền, Lưu Đại Lại húc đến mức mắt hoa lên.
Vệ Lão Đại khi thừa nhận là sớm kiềm chế , trực tiếp xông lên đ.á.n.h túi bụi, kẻ đúng là đáng đánh, dám vu khống của y.
Suýt nữa hại của y đuổi , hơn nữa còn ngay mặt bọn họ mắng c.h.ử.i Lục Đào An, quả thực đáng đánh.
Vệ Lão Nhị và Vệ Lão Tam thấy đại ca tay, liền vội vàng cùng xông lên.
Lưu Đại Lại vạn ngờ, mấy mà trực tiếp xông tới đ.á.n.h , phản kháng, nhưng Vệ Lão Đại và Vệ Lão Tam ghì chặt, còn cả Vệ Lão Nhị, khiến cả thể động đậy.
“Ngươi là rơi xuống hố xí ? Miệng ngừng phun phân?”
Vệ Lão Nhị giáng một quyền mạnh mặt Lưu Đại Lại, đ.á.n.h bật một chiếc răng cửa của Lưu Đại Lại, một ngụm m.á.u hòa lẫn với răng cửa phun .
Vệ Lão Đại đột ngột đá bụng một cái, khiến co quắp cả .
“Nếu Đào An, mấy ngươi đến giờ vẫn ăn đủ no, mà ơn, ngược còn mắng c.h.ử.i thu nhận các ngươi, cho các ngươi cơm ăn.”
Vệ Lão Đại xong, rống lên với mấy tên lưu dân đang quỳ đất, “Nàng nợ các ngươi ?!”
Mấy tên lưu dân thấy Lưu Đại Lại ba đ.á.n.h túi bụi, sợ đến mức cúi gằm mặt xuống, dám thở mạnh một tiếng, Vệ Lão Đại rống lên như , lập tức hổ đến mức hận thể chui khe đất.
Các lưu dân khác thấy mấy kẻ đó mà đối xử với thu nhận họ như , cũng căm hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Trước khi đến đây, bọn họ ngày nào cũng chịu đói chịu rét, là Lục Đào An thu nhận bọn họ, cho họ cơm ăn, cung cấp một chỗ ở chịu rét.
Mấy kẻ mà mắng c.h.ử.i ân nhân của họ, mười mấy lưu dân thể nhịn nữa, trực tiếp xông lên đ.á.n.h túi bụi mấy tên lưu dân đang quỳ .
Hơn nữa những chuyện bọn đó căn bản nghĩ đến hậu quả, nghĩ đến nếu hang đá sập xuống, bọn họ thể sẽ c.h.ế.t ở bên trong, các lưu dân tay càng lúc càng nặng.
Hận thể đ.á.n.h c.h.ế.t mấy kẻ .
Những kẻ đó đ.á.n.h đến mức ôm đầu hoặc bụng, đau đớn co quắp đất kêu la.
Vệ Lão Nhị với các lưu dân: “Đánh mạnh cho ! Có vấn đề gì cứ tính lên đầu !”
Y hận c.h.ế.t mấy kẻ , y hôm nay những lời mấy kẻ , còn dơ bẩn hơn cả lời Lưu Đại Lại , những kẻ như hạt dẻ mốc meo thối ruột, một chút lòng ơn cũng .
Lục Đào An ở một bên lạnh lùng quan sát, hề ngăn cản.
Mấy kẻ đáng giáo huấn, nếu chuyện phát hiện, đến lúc đó một khi xảy sụp đổ, những c.h.ế.t nhiều lưu dân, nàng cũng sẽ vì nhiều c.h.ế.t mà quan phủ bắt xét xử, thậm chí ăn cơm tù.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sao-choi-nong-gia-mang-khong-gian-di-lam-giau/chuong-132.html.]
Mấy kẻ coi mạng như cỏ rác, càng nghĩ càng đáng ghét.
Thấy bọn chúng đ.á.n.h gần đủ , để tránh xảy án mạng, Lục Đào An hô một tiếng bảo bọn họ dừng .
Các lưu dân nhận lệnh, chỉ đành thu tay , nhưng vẫn hết giận, mỗi khi , đều nhổ một bãi nước bọt bọn chúng mới đội hình.
Trong mấy kẻ , Lưu Đại Lại đ.á.n.h nghiêm trọng nhất, đ.á.n.h đến mức sưng vù cả mặt, mặt sưng to như đầu heo, ngay cả một câu cũng nên lời.
Lục Đào An sai vài khiêng bọn chúng xuống núi.
Chuyện xử lý xong, nàng bảo các lưu dân đều việc.
Chỉ thấy Vệ Lão Đại và những khác vẫn sững ở đó động đậy.
Ba chút tự nhiên cúi đầu.
“Các ngươi còn đó gì? Mau việc .” Lục Đào An liếc bọn họ .
Vệ Lão Đại mấp máy môi, khẽ , “Chúng mới đ.á.n.h .” Ba lúc mới nhớ nhất thời kích động, bất chấp tất cả mà đ.á.n.h Lưu Đại Lại đến mức khắp bê bết máu.
“Hơn nữa đó, chúng cũng tay.” Dù nữa, bọn họ tay, tham gia cuộc ẩu đả, nếu phạt bọn họ cũng ý kiến gì, từ lúc tay chuẩn tinh thần phạt .
“Không , là bọn chúng đáng đánh.”
Lục Đào An nhàn nhạt , “Vệ Lão Nhị, ngươi theo .”
Vệ Lão Đại và những khác thấy Lục Đào An trách tội bọn họ, trong lòng nhẹ nhõm, nhưng Lục Đào An gọi Vệ Lão Nhị theo khỏi chút căng thẳng.
Vệ Lão Nhị Lục Đào An gọi tên , trong lòng chút bất an.
Dù hôm nay y quả thực oán trách nàng, trong lòng đối với Đào Đại Niên cũng tràn ngập sự đố kỵ.
Y sớm sai , rõ ràng cung cấp chén cơm cho y, y còn oán trách , quả thực nên.
Đợi Lục Đào An gọi Vệ lão nhị sang một bên, Vệ lão nhị cúi đầu xin : “Thứ cho , nên những lời oán trách đó, là lương tâm.”
Mỗi khi chuyện, nàng đều về phía , tin tưởng đến , còn ban cho công việc, thu nhập cũng ít, mà sinh lòng oán trách, nghĩ , thật đáng c.h.ế.t.
“Nếu nàng đuổi , cũng cam chịu.” Hắn đúng là kẻ đố kỵ.
Lục Đào An nghi hoặc : “Ai đuổi ngươi ?”
Vệ lão nhị kinh ngạc ngẩng đầu nàng, cẩn trọng hỏi: “Nàng thật sự đuổi ?” Dù thì vẫn thích công việc . Mặc dù so với Đào Đại Niên thì một trời một vực.
“Đương nhiên , những đuổi ngươi mà còn trọng thưởng ngươi nữa. Nếu hôm nay ngươi phát hiện vấn đề , e rằng sẽ xảy họa lớn gì.”
Lục Đào An thực lòng cảm kích , bởi vì Vệ lão nhị kịp thời phát hiện, dũng cảm vạch trần họ, cám dỗ bởi lợi ích, nhờ đó nàng mới thể kịp thời giải quyết vấn đề , nhổ tận gốc những khối u độc đó.
“Trọng thưởng thì cần, chỉ cần nàng đuổi là . Sau nhất định sẽ chăm chỉ việc, tuyệt đối lời oán trách.” Biết thể ở , vô cùng cảm kích .
Lục Đào An với : “Không, nhất định trọng thưởng ngươi, cũng để cho lưu dân thấy rằng, cùng giám sát, thì thể nhận phần thưởng.
Vừa , bây giờ còn thiếu một phó quản sự, ngươi trách nhiệm như , lẽ nên do ngươi đảm nhiệm. Lương tháng mỗi tháng sáu lạng bạc, ngươi nguyện ý ?”
Vệ lão nhị những đuổi mà còn phó quản sự, nhất thời ngây , đang mơ đấy chứ?
Nếu thì chuyện như thể đến lượt .