Sao Chổi Nông Gia: Mang Không Gian Đi Làm Giàu - Chương 133

Cập nhật lúc: 2025-11-06 09:41:57
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2LQDldxyH5

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lục Đào An thấy đáp lời, ngỡ rằng ,

“Sao ngươi ? Sáng nay ngươi chẳng còn oán trách rằng Đào Đại Niên quản sự, lương tháng cao hơn ngươi ít ?

Hay là ngươi lo lắng sẽ ? Chuyện ngươi cần lo, Đào Đại Niên sẽ dạy ngươi.”

Vệ lão nhị vội vàng lắc đầu: “Ta đương nhiên nguyện ý! Vừa nãy là quá đỗi ngạc nhiên, nhất thời kịp phản ứng.

Nàng đùa đấy chứ? Ta thật sự thể phó quản sự ?” Nói xong, ngượng nghịu gãi đầu, ngờ rằng cũng ngày hôm nay.

Lục Đào An gật đầu: “Ta đùa ngươi, ngươi , chuyện đa phần nhờ ngươi. Nếu ngươi dũng cảm , còn bọn họ chuyện thất đức đến .”

Vệ lão đại xúc động gì, chỉ cảm thấy trong lòng tràn đầy ơn Lục Đào An.

Không chỉ bởi vì nàng thăng lên phó quản sự, mà còn vì nàng rõ sự thật, hề oan uổng , cũng để bụng những lời oán trách của .

“Đào An, hôm nay oán trách nàng như , nàng thật sự trách ?”

“Ta trách ngươi chuyện gì? Chuyện thường tình của con thôi mà, ai mà chẳng lúc than vãn. Ngươi tuy than vãn oán trách , nhưng khi gặp chuyện lớn thể phân định rõ ràng, thế là lắm .” Kiếp nàng cũng từng , cũng than thở về Đông gia, lương thấp việc nhiều còn tăng ca.

Ai mà chẳng lúc lưng khác, chuyện đó bình thường, mà những lời Vệ lão nhị cũng đều là sự thật.

“Làm việc nhé, tin tưởng ngươi.” Lục Đào An khi quên dặn dò một câu.

Vệ lão đại và Vệ lão tam đang sốt ruột chờ bên ngoài, thì thấy Vệ lão nhị như kẻ ngốc .

Họ lo lắng Vệ lão nhị thể ở , vội vàng tiến lên hỏi:

“Lão nhị, chứ, ngươi đuổi chứ?” Dù thì nhị trong nhà cũng bốn đứa con nuôi, áp lực cũng lớn, lo.

Vệ lão nhị kích động : “Đại ca, tiểu , hai cứ yên tâm, đuổi ngoài. Nàng những đuổi , còn cho phó quản sự, mỗi tháng sáu lạng bạc!”

Vệ lão đại và Vệ lão tam xong kinh ngạc há hốc mồm, nhưng nhanh đó phản ứng , hai đều lộ vẻ mừng rỡ.

“Lão nhị, thật đó!” Vệ lão đại dám tin, mãi đến khi Vệ lão nhị khẳng định nhiều , mới an tâm nở nụ .

“Đại ca, nhị ca phó quản sự, thể che chở cho chúng ?” Vệ lão tam cũng vui mừng khôn xiết.

Vệ lão nhị gật đầu: “Đương nhiên , ở đây, đừng hòng kẻ nào ức h.i.ế.p các ngươi.”

Vệ lão đại trừng mắt : “Ngươi bây giờ là phó quản sự , càng cẩn trọng, tận tâm tận trách, thể bao che mà bỏ qua đạo lý.”

Vệ lão nhị khoát tay: “Đại ca, , cứ yên tâm, sẽ !”

Ngay cả ruột của cũng nguyện ý tin , mà Lục Đào An lựa chọn tin tưởng . Sau , bất luận xảy chuyện gì, cũng sẽ chuyện với nàng, càng vì cảm kích nàng mà việc thật .

Vệ lão đại yên tâm dặn dò: “Lão nhị, tuy ngươi gặp họa phúc, nhưng vẫn nên quản cái miệng , cẩn ngôn thận hành, đừng để khác nắm lấy cơ hội vu oan ngươi.”

đó, nhị ca, may mà Đào An giúp chúng , nếu đổi khác, chắc chắn sẽ đuổi cả ngoài.”

Vệ lão nhị trịnh trọng : “Đại ca, tiểu , các ngươi cứ yên tâm, sẽ tái phạm.”

Lần tuy kết quả khiến vô cùng hài lòng, nhưng quá trình khiến kinh hồn bạt vía, trải qua cảm giác trăm miệng khó cãi, tin tưởng. Sau sẽ càng thêm quý trọng cơ hội việc ở đây.

Đào Đại Niên tới, thấy Vệ lão nhị , trong lòng nhẹ nhõm hơn nhiều, còn chào hỏi Vệ lão nhị, hẹn tối cùng uống rượu ăn mừng. Ba đồng ý gật đầu, quả thực nên ăn mừng một bữa.

Vệ thị theo thì trong lòng cả kinh, ngờ nhị ca của nàng những đuổi mà còn phong chức, nhị ca nàng đúng là gặp may ch.ó ngáp ruồi .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sao-choi-nong-gia-mang-khong-gian-di-lam-giau/chuong-133.html.]

Tuy nhiên, chỉ cần Đào Đại Niên , nàng yên tâm hơn nhiều, những chuyện khác mấy để tâm, dù nếu Đào Đại Niên liên lụy, nàng mỗi tháng sẽ hai lạng bạc thu nhập nữa.

Lục Đào An khi trở về liền suy nghĩ về phương pháp chế tạo t.h.u.ố.c nổ. Nàng dự định một ít t.h.u.ố.c nổ loại nhỏ , ví dụ như l.ự.u đ.ạ.n cầm tay, để nàng thể dùng khi gặp nguy hiểm.

loại như pháo lớn, những thứ đó tương đối to, chế tạo cũng phiền phức hơn, đợi điều kiện hãy .

Đang mải suy nghĩ, bẩm báo A La đến.

A La bệnh của bà nội nàng khỏi, nàng còn hầu hạ thêm vài ngày, nhưng bà nội nàng đuổi ngoài, bảo nàng nhanh chóng đến đây.

Lục Đào An thấy nàng cũng vô cùng vui mừng, liền sai dẫn nàng sắp xếp chỗ ở và các vấn đề khác.

Bây giờ gần đến tháng hai, theo lý mà , đại tỷ Lục Đào Ninh cũng nên đến .

nàng phái thúc giục, Lục Đào Ninh đến chắc chắn là chuyện gì đó cản trở .

Lục Đào An tin rằng, Lục Đào Ninh do dự thiếu quyết đoán, nàng chắc chắn sẽ xử lý chuyện của , đến cùng nàng mở quán ăn, chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.

Lúc tại nhà họ Phùng, Lục Đào Ninh mỗi ngày đều bận rộn học sổ sách, thấy học gần xong , nàng cũng nên .

Chỉ là mỗi nàng đề nghị , Phùng Tuấn Sinh giả vờ bệnh tật đủ kiểu để giữ nàng cho .

“Nương tử, khỏe, nàng mau qua đây, đầu đau quá!” Lúc truyền đến tiếng Phùng Tuấn Sinh giả bệnh.

Lục Đào Ninh , nhưng Phùng Tuấn Sinh cứ kêu la mãi, hàng xóm xung quanh đều ở sát vách, để khác thấy cũng .

Chỉ đành dậy qua, nhưng Vương Hổ Nữu chặn , giao Song Nhi trong lòng cho Lục Đào Ninh,

“Phu nhân, đừng cứ việc gì cũng chiều theo nữa, nếu sẽ bao giờ , cứ để nô tỳ .”

Lục Đào Ninh đành gật đầu, Vương Hổ Nữu định , thì thấy Phùng thị chống eo bước .

“Ngươi c.h.ế.t , tướng công ngươi kêu la nửa ngày , ngươi thưa một tiếng nào? Không hầu hạ tướng công là chuyện ngươi nên ? Huống hồ tướng công ngươi còn đang bệnh.”

Lục Đào Ninh cũng nhịn nữa, trực tiếp đáp trả:

“Ta c.h.ế.t! Bà bà ở tuổi còn c.h.ế.t, thể đến lượt ?

Hơn nữa, tướng công rõ ràng là giả bệnh, bệnh của khỏi từ lâu , tay chân lành lặn tại hầu hạ?”

“Cái con tiện tì nhà ngươi, ngươi dám cãi , dám nguyền rủa c.h.ế.t ? Xem hôm nay dạy dỗ ngươi!”

Phùng thị mắng tới, đưa tay túm tóc Lục Đào Ninh, nhưng Vương Hổ Nữu nhanh hơn một bước chen giữa hai .

Phùng thị để ý, trực tiếp đ.â.m sầm thể rắn chắc của Vương Hổ Nữu, giống như đột nhiên va một bức tường,

Khiến bà ngã chổng vó, lập tức ngã lăn đất, ôm lấy eo, đau đến mức thể dậy,

“Ôi chao, con tiện tì mà cái tiện tì mang về lấy mạng đây , mau đến mà xem!

Con dâu g.i.ế.c bà bà ! Cái đồ trời đ.á.n.h nhà ngươi.”

Phùng thị dậy , chỉ đành la lớn, để hàng xóm xung quanh đều Lục Đào Ninh là đứa bất hiếu.

“Nhà họ Phùng rốt cuộc tạo nghiệt gì mà cưới cái đứa con dâu ác độc như ngươi!”

 

Loading...