Sao Chổi Nông Gia: Mang Không Gian Đi Làm Giàu - Chương 136

Cập nhật lúc: 2025-11-06 09:42:00
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2B6nZJ3Kf8

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hai bước , vội vàng tìm Phùng thị, liền thấy Phùng thị quả nhiên đang nền đất lạnh lẽo.

Phùng thị thấy hai cuối cùng cũng tới, mừng đến phát , đưa tay về phía các nàng,

“Trương tỷ, Lý tỷ, mau lên, mau đỡ dậy, đất lạnh lẽo, tê cứng cả , nên mới dậy nổi, mà tiện tỳ còn chịu đỡ dậy!”

Thấy một lão thái thái đất, Trương thẩm và Lý thẩm lập tức đau lòng khôn xiết, ánh mắt Vương Hổ Nữu cũng đổi.

Quả đúng là tiện tỳ ức h.i.ế.p chủ, lão thái thái đất đến tê cứng cả , mà tiện tỳ chịu đưa tay đỡ một lão nhân dậy.

Hai toan đưa tay định đỡ Phùng thị dậy, Phùng thị các nàng đầy vẻ cảm kích.

Ngay lúc , Vương Hổ Nữu bước tới, nghiêm mặt với các nàng:

“Hai vị đại tỷ, với hai , lão phu nhân nhà té ngã, thương ở eo.

Đang chờ đại phu tới cứu chữa cho .

Bây giờ nếu hai đỡ dậy, vạn nhất khiến eo thương nữa, đến lúc đó, lão phu nhân nhà mệnh hệ gì, cô gia trở về ắt sẽ tìm hai mà bồi thường. Nếu hai bồi thường thì cứ xem như lời nào!”

Hai , bàn tay đang đưa liền lúng túng lơ lửng giữa trung.

Đỡ cũng xong, mà đỡ cũng chẳng đành. Nghĩ đến nếu Phùng thị thật sự xảy chuyện gì, tất cả đều đổ lên đầu các nàng, thì gánh nổi.

Gia cảnh các nàng cũng chẳng mấy khá giả, đáng vì rỗi lo chuyện bao đồng mà rước họa .

Nghĩ nghĩ , hai rụt rè rụt tay về.

Phùng thị thấy bàn tay vốn định đỡ dậy rụt về, liền vội : “Ấy, hai đừng nàng chứ, mau đỡ dậy , yên tâm, dù chuyện gì xảy , sẽ vu vạ cho hai !”

Vương Hổ Nữu một bên thản nhiên : “Lão phu nhân còn vu vạ cho cả con dâu ruột của đấy.

Phu nhân nhà rõ ràng , mà cứ một mực là chúng đẩy ngã, mới khiến phu nhân nhà tức đến ngất .

Nếu hai sợ vu vạ, cứ đỡ .”

Trương thẩm và Lý thẩm , vẫn kìm nén ý định đỡ Phùng thị.

Các nàng cũng chẳng trẻ con từng trải đời, giờ Phùng thị tuy vu vạ cho các nàng, nhưng đến lúc đó vạn nhất thật sự xảy chuyện, Phùng thị chối bỏ, các nàng ?

Dù Phùng thị vu vạ các nàng, nhưng đến khi Phùng Tuấn Sinh trở về chẳng lẽ sẽ trách cứ, gây phiền phức cho các nàng ?

tỳ nữ ở đây, tỳ nữ thể chứng là các nàng đỡ lão phu nhân.

Huống hồ, tỳ nữ nhà còn dám đỡ, các nàng cớ gì đỡ?

Không cần thiết vì một láng giềng liên quan mà tự chuốc lấy kiện tụng .

Hơn nữa, Phùng thị ngay cả con dâu ruột của cũng vu vạ, quả đúng là tuy già , nhưng lòng càng xa hơn.

Cũng thật là vô liêm sỉ quá, các nàng tránh xa .

Dù thế nào nữa, các nàng cũng thể đưa tay đỡ.

Mặc cho nàng khuyên nhủ đủ điều, Trương thẩm và Lý thẩm kiên quyết đỡ, còn khuyên nhủ nàng:

“Lão phu nhân, nếu té ngã thương ở eo, vẫn nên đợi đại phu tới tính. Dù Tuấn Sinh nhà cũng gọi đại phu , cứ nhẫn nại thêm chút nữa, tin rằng chẳng bao lâu nữa đại phu sẽ đến.”

Hai sợ ở đây rước phiền phức, liền tiếp: “Nếu , chúng xin cáo lui .” Nói đoạn, hai nhanh nhẹn cửa, sợ hãi như thứ gì đang đuổi theo phía .

Vương Hổ Nữu lạnh một tiếng, đợi các nàng ngoài đóng chặt cổng lớn .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sao-choi-nong-gia-mang-khong-gian-di-lam-giau/chuong-136.html.]

Phùng thị thấy hai cứ thế bỏ , cổng lớn đóng , hy vọng cứu giúp nữa tan biến, trong lòng tức thì sinh bi thương, ác độc chằm chằm Vương Hổ Nữu, hận thể xuyên thủng Vương Hổ Nữu hai lỗ.

Vương Hổ Nữu thong thả : “Lão phu nhân cần như . Khi đó phu nhân đỡ dậy, là lão phu nhân tự dậy. Bây giờ nô tỳ sợ tay quá mạnh, lão phu nhân thương, vẫn là xin lão phu nhân đợi thêm chút nữa, cô gia cũng sắp trở về .”

Phùng thị kêu gào nửa ngày, giờ phút cũng chẳng còn sức mà c.h.ử.i rủa, thấy còn cách nào khác đành nhắm mắt , trong lòng thầm niệm Phùng Tuấn Sinh khi nào trở về, giờ xem , chỉ Phùng Tuấn Sinh mới thể về .

Lúc , Phùng Tuấn Sinh cũng đang đầu óc mơ hồ. Y từng thấy, nương và nương tử cùng một ngày đổ bệnh, thể rời giường.

Thường ngày chuyện đều do nương y lo liệu, hôm nay là đầu tiên y tự ngoài.

Ngay cả đại phu ở y cũng , hỏi mới địa chỉ, nhưng y dù địa chỉ cũng vẫn định phương hướng.

Cứ thế mãi, y còn lạc đường, ngay cả đông tây nam bắc cũng chẳng phân biệt rõ.

Thấy trời càng lúc càng tối, y ngoài hai canh giờ , nương và nương tử vẫn đang đợi y tìm đại phu về cứu các nàng, trong lòng y càng thêm lo lắng.

Trong lòng y than thở, quả nhiên thư sinh bách vô nhất dụng.

Đi mãi cuối cùng cũng gặp một tiểu đồng, Phùng Tuấn Sinh vội vàng từ trong móc một văn tiền nhét cho tiểu đồng, nhờ dẫn đường.

Nhờ thế mới khó khăn lắm mới tìm nhà đại phu.

Khi y đưa đại phu trở về, trời tối mịt, giơ tay thấy năm ngón.

Phùng thị đói lạnh, giờ cả đều tê cứng, chờ đợi đến choáng váng đầu óc, chỉ còn một thở, cuối cùng cũng thấy nhi tử của nàng trở về.

Vừa nãy nàng gào thét khản cả cổ họng, giờ phút giọng khàn đặc, rơi lệ: “Nhi tử , con cuối cùng cũng về , nếu con về nữa, nương sợ thật sự bọn họ cho tức c.h.ế.t mất!”

Phùng Tuấn Sinh thấy nương vẫn còn đất, tức thì tức đến tối sầm mắt , chỉ Vương Hổ Nữu mà mắng:

“Sao ngươi đỡ nương dậy? Đã lâu như , cứ để nương một đất, tuổi tác cao, thể chịu nổi sự hành hạ ?”

Vương Hổ Nữu vô tội : “Cô gia, chuyện thể trách nô tỳ, thật sự là lão phu nhân té ngã thương ở eo, thể tùy tiện đỡ dậy. Vạn nhất cẩn thận khiến eo lão phu nhân thương nặng hơn thì , nô tỳ thật sự mang tội lớn.

Nô tỳ vốn nghĩ để lão phu nhân cố gắng chịu đựng một chút, chờ cô gia đưa đại phu về cứu chữa, nào ngờ chờ mãi mà thấy cô gia trở về.

Cô gia, đại phu trong thôn chắc ở xa nhỉ, mãi đến tận tối mới đưa đại phu về ?”

Phùng Tuấn Sinh đến đỏ bừng mặt, y thể rằng y ngay cả phương hướng cũng phân biệt .

Đành ấp úng: “Ta… tìm nhầm phương hướng, nên mới chậm trễ chút việc, nhưng nương đất lâu như , ngươi đỡ dậy, ngươi thật sự nương c.h.ế.t cóng ?!”

Trần đại phu đặt hộp t.h.u.ố.c lên bàn, gật đầu bày tỏ sự đồng tình với lời của Vương Hổ Nữu,

“Nàng sai, nếu té ngã thương ở eo, thật sự thể tùy tiện di chuyển, nếu chỉ khiến vết thương nặng hơn.”

Phùng Tuấn Sinh đại phu , đành ngậm miệng định giáo huấn Vương Hổ Nữu nữa, sang đại phu :

“Đại phu, phiền mau chóng xem bệnh cho nương , xem nương thương nặng ?”

Trần đại phu gật đầu, đang định cúi xuống xem xét cho Phùng thị, thì Vương Hổ Nữu kéo :

“Đại phu, phân rõ chủ thứ chứ, bên còn ngất xỉu , xem cho nàng , nếu e rằng nguy hiểm đến tính mạng!”

Trần đại phu ngất xỉu, liền vội vàng theo Vương Hổ Nữu qua, tiên kiểm tra cho Lục Đào Ninh.

Phùng thị thấy cuối cùng đại phu cũng tới cứu , tưởng chừng cuối cùng cũng giải thoát, nào ngờ Lục Đào Ninh cướp mất.

Tức đến phá khẩu đại mắng: “Lục Đào Ninh tiện nhân nhà ngươi, ngay cả một đại phu ngươi cũng tranh với ! Cố ý c.h.ế.t ?!”

Vương Hổ Nữu với nàng: “Lão phu nhân, . Phu nhân đều các cho tức đến ngất xỉu , một ngất thì còn tranh giành với các kiểu gì?”

 

Loading...