Sao Chổi Nông Gia: Mang Không Gian Đi Làm Giàu - Chương 98

Cập nhật lúc: 2025-11-06 09:41:23
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2LQDldxyH5

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nguyên Khải trầm ngâm chốc lát: "Ta khuyên , vô dụng. Xem vẫn mời vị cô nương đích tay."

Tề Nhược thản nhiên xòe tay: "Làm phiền các ngươi nhanh chóng cho xong , tiểu gia nào nhiều thời gian để phí hoài ở đây."

Nguyên Huyền lập tức : "Ta đón Lục cô nương tới."

Nguyên Khải suy nghĩ một chút: "Vẫn là đích mời."

Y lo lắng nếu cô nương tham luyến phận địa vị của chủ tử, e rằng sẽ chịu giúp chủ tử giải cổ. Nguyên Huyền liếc thần sắc của y liền y nghĩ quá nhiều, bất đắc dĩ lắc đầu.

"Đại ca, cứ yên tâm, Lục cô nương loại như . Đến giờ chúng còn rõ cho Lục cô nương chủ tử là thế nào."

Nguyên Khải , đuôi mày khẽ nhướng lên. Y ngờ cô nương chẳng màng gì cả, liền tay cứu chủ tử, hơn nữa còn chăm sóc chủ tử lâu đến .

ngay đó nghĩ, chủ tử dung mạo phi phàm, bên cạnh mấy thuộc hạ thủ tồi, khó để đoán chủ tử bình thường. Tuy nhiên đây điều y cần suy nghĩ, y đích đến, tự nhiên là nhất định mang chủ tử .

Thôn Đào Gia.

Nhà mới cơ bản xây xong, đồ đạc giao bộ cho Đào lão tam đóng thêm, sàn nhà cũng lát ván gỗ. Giờ chỉ còn thiếu việc lắp rèm, sắm thêm chăn nệm mới, màn che giường, cùng các loại vật dụng sinh hoạt.

Dựng là ba căn nhà lớn xếp liền kề, phía thêm một sân nhỏ. Nàng cảm thấy kiểu khá phù hợp với nông thôn. Tây viện xây mấy gian khách phòng để khách ở. Trung viện thì cả nhà họ ở, chính phòng, cùng đông sương phòng và tây sương phòng. Chính phòng để Đào Xuân Hoa bọn họ ở, nàng ở tây sương phòng, nhị tỷ ở đông sương phòng.

Đông viện thì xây nhà ăn, bếp nhỏ, phòng tạp hóa. Giữa sân chia thành mấy luống rau. Bên trái phòng tạp hóa còn chừa một cánh cửa nhỏ, là một sân nhỏ độc lập, là nơi nuôi gà, vịt, heo. Ngày thường cửa đều đóng kín, nên cũng mùi gì.

Còn về nhà xí thì cần , nàng thiết kế loại bồn cầu kiểu hiện đại, mỗi phòng đều một nhà vệ sinh.

Đến cuối tháng là thể dọn , đến lúc đó sẽ một bữa tiệc mừng tân gia.

Đã lâu đến quán ăn nhỏ, Tiêu Vân Mặc mấy ngày gặp nàng giận .

Đang suy nghĩ, chợt thấy Nguyên Huyền đ.á.n.h xe ngựa tới. Lục Đào An khẽ nhíu mày, chẳng lẽ là Tiêu Vân Mặc đến ?

Với tính cách của Tiêu Vân Mặc thì khả năng. Chỉ là đến lúc đó giải thích với nương thế nào.

Chiếc xe ngựa dừng , đó liền thấy một mà nàng từng gặp bước xuống từ xe.

Người đó phong cách ăn mặc giống hệt Nguyên Huyền và bọn họ.

"Vị là..." Lục Đào An tiến lên hỏi.

Nguyên Khải cung kính chắp tay vái chào, đó mục đích đến đây của .

Lục Đào An sững sờ. Nàng vốn tưởng mắt Tiêu Vân Mặc giờ vẫn khỏi, ước chừng ít nhất cũng đến Tết mới rời . Nào ngờ nhanh chóng rời đến .

Nguyên Khải thấy nàng lên tiếng, tưởng nàng , liền khuyên nhủ:

"Cô nương nếu thật lòng vì chủ tử mà , hãy để chủ tử rời . Thực dám giấu, chủ tử quả thật ở vị trí cao, nhưng nếu cứ mãi trở về, sẽ triều đình loại bỏ danh phận, chỉ thể là dân thường."

Nguyên Khải chăm chú khuôn mặt nàng, bỏ qua một biểu cảm nào. Y tưởng nàng sẽ do dự quyết, hoặc lấy cớ từ chối, rằng mắt chủ tử khỏi rời . Y đang định khuyên nhủ thêm gì đó, liền cô nương trực tiếp đồng ý.

"Huynh yên tâm, sẽ , thể phối hợp cùng thuyết phục ."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sao-choi-nong-gia-mang-khong-gian-di-lam-giau/chuong-98.html.]

Nguyên Khải chắp tay kính phục : "Cô nương quả là một sảng khoái, tại hạ bội phục."

Lục Đào An khẽ gật đầu, đè nén bao suy nghĩ phức tạp trong lòng, nàng chỉ là trong lòng chút nỡ mà thôi, dù bọn họ cũng vài cùng hoạn nạn, đổi là ai nàng cũng sẽ đành lòng.

Chào Đào Xuân Hoa một tiếng, nàng liền cùng họ tới trấn.

Lúc Tiêu Vân Mặc đang trong sân, bởi vì xông cứu nàng, mắt khói nồng hun hỏng, so với đây càng rõ. Để mắt kích thích bởi ánh sáng mạnh, che lên mắt một dải vải đen.

Đến khi rời , nàng sẽ đem tất cả linh thủy tích trữ trong gian cho , mong mắt sớm khỏe .

Gọi một tiếng Tiêu Vân Mặc, Lục Đào An nhanh chân tới.

Tiêu Vân Mặc là giọng nàng, đôi môi vốn mím chặt bỗng nở một nụ .

Lục Đào An đang định mở lời khuyên , Tiêu Vân Mặc đưa tay bịt miệng nàng.

“Phu nhân cần khuyên , vi phu tâm ý quyết, cho dù bên ngoài xảy chuyện gì, đều liên quan đến vi phu, vi phu chỉ mong cả đời thể ở bên phu nhân, bảo vệ phu nhân.”

Lục Đào An hé miệng, những lời chút động lòng, khuyên thế nào.

nghĩ đến trong nguyên tác, Tiêu Vân Mặc nhất định sẽ trở thành một đời Chiến Vương, chứ ẩn nơi đây mãi mãi nàng, một nam tử bình thường, cả ngày chỉ quấn quýt bên “phu nhân”.

Nghĩ đến đây, Lục Đào An trong lòng giật .

Có lẽ, mục đích của kẻ hạ cổ cho , chính là Tiêu Vân Mặc mãi mãi một bình thường, thể trở sa trường chinh chiến, lập công hiển hách.

Dù trong lòng nàng nỡ đến mấy, cũng thể để hắc thủ phía đạt mục đích.

Lục Đào An nghĩ ngợi một lát, dịu giọng : “ phu quân ơi, vi thê một bình thường, vi thê mong phu quân thể công thành danh toại, lúc đó dẫn vi thê sống cuộc đời vinh hoa phú quý.”

Tiêu Vân Mặc nắm lấy tay nàng, khẽ : “Nàng yên tâm, đợi mắt vi phu khỏi, tự nhiên sẽ kiếm thêm nhiều bạc, nhưng, bất kể vi phu , phu nhân theo vi phu, ở cùng vi phu, ?”

Lục Đào An cũng ngờ Tiêu Vân Mặc dẫn nàng cùng, nhưng đó là chiến trường, thể tùy tiện mang theo một nữ nhân bên mãi ? Huống hồ nàng còn cha Nương, cũng chuyện của riêng cần , cũng thể cứ ở bên cạnh mãi .

Thấy Lục Đào An gì, Tiêu Vân Mặc chút tức giận, buông tay nàng .

“Ta sớm , là Nguyên Khải bảo nàng đến khuyên , nàng căn bản tham lam vinh hoa phú quý, nàng những lời chẳng qua là khuyên rời . Phu nhân cần thêm những lời qua loa thoái thác nữa, tâm ý của quyết, cả đời sẽ rời bỏ phu nhân, cho dù chỉ một đôi vợ chồng nhỏ bé bình thường.”

Nói xong những lời , Tiêu Vân Mặc dậy về phòng.

Lục Đào An bóng lưng mà lặng .

Cái cổ quả thật mê hoặc lòng , đường đường một đời Chiến Vương như biến thành khác, trong nguyên tác rõ ràng cả đời vướng bận gì, chỉ xông pha sa trường, lập vô chiến công, cuối cùng phong Chiến Vương.

Lần , nàng tuyệt đối thể để cứ như mãi.

Lục Đào An theo phòng, nghiêm nghị : “Tiêu Vân Mặc, bản tính của thế , chỉ là hạ cổ, chỉ cần giải cổ sẽ trở bình thường.”

Tiêu Vân Mặc hiếm khi trầm giọng với nàng:

“Rồi đó thì , giải cổ, từ đó về còn chút tình cảm nào với phu nhân, biến thành một khác ? Chẳng lẽ phu nhân đối với chút tình cảm nào , nhất định bắt giải cổ? Quả như các ngươi , quả thật trúng cổ, nhưng nguyện ý, vô cùng nguyện ý trúng cổ , từ nay về đối với phu nhân một lòng một , luôn ở bên cạnh phu nhân, gì là ?”

 

Loading...