Sao Chổi Nông Gia: Mang Không Gian Đi Làm Giàu - Chương 99

Cập nhật lúc: 2025-11-06 09:41:24
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/20nO7NqoaW

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nói xong Tiêu Vân Mặc liền lưng .

Lục Đào An , hôm nay cho dù nàng thế nào, cũng sẽ hợp tác giải cổ nữa.

Đợi nàng , Nguyên Khải cùng những khác tới hỏi nàng: “Thế nào ? Chủ tử chịu hợp tác ?”

Lục Đào An lắc đầu, nàng bây giờ cũng cách nào với .

Nguyên Khải nhíu mày suy nghĩ một phen: “Đã khuyên , chi bằng chuốc say chủ tử?” Nói xong về phía Tề Nhược đang bên cạnh: “Phương pháp liệu khả thi?”

Tề Nhược nhướng mày: “Cái , chỉ thể thử xem thôi.”

Nguyên Khải Lục Đào An: “Vậy thì xin cô nương hãy thử thêm nữa. Chủ tử từ đến nay uống rượu cùng mấy , nhưng nếu đổi thành cô nương, hẳn chủ tử nhất định sẽ vui lòng.”

Lục Đào An: ...

Chuốc rượu Tiêu Vân Mặc ? Cũng chẳng tửu lượng của lớn , dễ chuốc say .

Nguyên Khải sự nghi hoặc của nàng, lên tiếng : “Cô nương yên tâm, chủ tử ham rượu, tửu lượng lớn. Vài chén là thể say mềm.”

Lục Đào An gật đầu đồng ý, đó thở dài một tiếng.

Chỉ là nàng tìm cớ gì, để khuyên Tiêu Vân Mặc uống rượu đây?

Thấy Lục Đào An vẫn đang suy tư nên lời gì để Tiêu Vân Mặc vui lòng, Nguyên Khải với tư cách là từng trải liền đề nghị:

“Cô nương chi bằng vài lời dễ với chủ tử, chủ tử vui lẽ sẽ uống nhiều hơn chút.”

mà, hôm nay lời nặng nề với , giờ lời ý để dỗ uống rượu, quá đột ngột , sẽ tin chứ?”

“Cô nương yên tâm, nam nhân mà, nhất là nam nhân đang trong thời kỳ yêu đương nồng nhiệt, thỉnh thoảng cãi vã, giận dỗi với yêu thích thì , sẽ để bụng , chỉ cần cô nương chủ động vài lời dễ dỗ dành , lập tức sẽ vui vẻ trở . Ví dụ như, cô nương miệng thì hứa với , sẽ cùng cả đời rời bỏ, tất nhiên đây chỉ là lời dỗ dành thôi, nghĩ chủ tử những lời , nhất định sẽ nguyện ý uống thêm vài chén.”

Lục Đào An cạn lời quét mắt Nguyên Khải từ xuống .

Có thuộc hạ nào thích hãm hại chủ tử đến thế ?

Nguyên Khải chắp tay vái nàng, trịnh trọng : “Cầu cô nương vì đại sự của chủ tử, hãy thành !”

Lục Đào An đồng ý với : “Được, chỉ là đến lúc đó nếu chuyện gì xảy , để Tiêu Vân Mặc sự thật, thì đừng để đến gây sự với , lừa .”

Nguyên Khải cam đoan: “Cô nương yên tâm, đến lúc đó rắc rối gì, sẽ xử lý, sẽ để cô nương khó xử.”

“Được, lời của ngươi, liền yên tâm .”

Buổi chiều, Nguyên Khải đặc biệt sai Nguyên Huyền mua ít lụa đỏ về, trang hoàng tiểu viện.

Tiểu viện vốn dĩ tiêu điều, cây đại thụ treo đầy lụa đỏ tô điểm, khí liền hân hoan hơn nhiều.

Trên cây còn treo mấy tấm thẻ gỗ cầu nguyện, phía Nguyên Khải dùng d.a.o khắc chữ, nào là các loại lời cầu nguyện “bạc đầu lìa xa”.

Đợi khi mấy đại nam nhân bọn họ bố trí xong, Lục Đào An mà khóe miệng giật giật. Người còn tưởng bọn họ đang trang trí tân phòng cho nàng và Tiêu Vân Mặc chứ. Mấy đại nam nhân thể nghĩ những điều , nàng thật sự là bội phục.

Lại để Nhạc Tư Oánh một bàn thức ăn ngon, thắp nến, đợi khi thứ xong xuôi, mới bảo tất cả dọn dẹp hiện trường, mời Tiêu Vân Mặc ngoài.

Lục Đào An kéo Tiêu Vân Mặc đến bên bàn xuống, tự tay tháo dải vải đen che mắt .

“Phu quân, xin xem.”

Tiêu Vân Mặc mở mắt , liền thấy mắt là một mảnh ánh nến ấm áp, ngẩng đầu lên nữa, liền thấy cây bay lượn tựa hồ từng mảnh gấm đỏ.

“Đây là đặc biệt vì mà bày trí, thích ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sao-choi-nong-gia-mang-khong-gian-di-lam-giau/chuong-99.html.]

Tiêu Vân Mặc nhướng mày: “Hôm nay phu nhân còn đuổi vi phu ? Sao những điều ?”

“Không , thật trong lòng thật sự nỡ để , bây giờ cũng nghĩ thông suốt , nếu phu quân nguyện ý luôn ở bên , hà cớ gì vui?”

Lục Đào An xoa mũi một cái, xong chút chột .

Thấy Tiêu Vân Mặc gì, Lục Đào An cho rằng vẫn tin, dắt tay đến gốc đại thụ. Nắm tay sờ một tấm thẻ gỗ: “Là khắc đó, treo điều ước lên cây, thể cầu nguyện thành công, hy vọng chúng thể mãi mãi ở bên .”

Lục Đào An xong liếc chữ tấm thẻ gỗ , khóe miệng giật giật. Liền thấy đó : “Lục Đào An cùng Tiêu Vân Mặc vĩnh kết đồng tâm.”

Đây là coi như bọn họ hôm nay thành ?

Tiêu Vân Mặc dùng tay sờ một chút, liền đó khắc cái gì, khóe miệng nở nụ : “Phu nhân thật tâm.”

Lục Đào An cúi mắt chột dám , tâm là Nguyên Khải đó chứ.

Tiêu Vân Mặc sờ những tấm thẻ gỗ khác, đó cũng đều các loại lời chúc phúc, nào là “kết duyên trăm năm bên đến bạc đầu”, “ hữu tình cuối cùng thành quyến thuộc”, “phu xướng phụ tùy rời bỏ”.

Tiêu Vân Mặc mà nụ khóe miệng hề biến mất.

Lục Đào An kéo cùng xuống: “Phu quân, nếu chúng quyết định ở bên mãi mãi , chúng hãy uống rượu ăn mừng một chút .” Nói xong liền rót đầy rượu cho , nâng chén đưa cho .

Tiêu Vân Mặc nhận lấy chén rượu, nhưng uống ngay: “Phu nhân thật sự nguyện ý cùng vi phu mãi mãi bên , chia lìa ?”

Lục Đào An rũ mắt xuống, khẽ gật đầu: “Ừm.”

“Vậy , nếu phu nhân đáp ứng , hãy cùng uống cạn chén rượu , hối hận.” Tiêu Vân Mặc nâng chén rượu hiệu cùng nàng cạn ly.

Lục Đào An mỉm nâng chén: “Không hối hận.”

Sau đó hai cùng cạn một .

Tiêu Vân Mặc tối nay vô cùng vui vẻ, liên tục uống mấy chén, mà cần Lục Đào An khuyên nữa. Cho đến khi uống đến mức gò má ửng hồng, ánh mắt mơ màng, chút ngây ngây ngất ngất, Lục Đào An gọi mấy tiếng, đều phản ứng gì.

Lục Đào An nhân lúc , vội vàng gọi Nguyên Khải đang trốn mái nhà xuống.

“Chàng say , bây giờ ?”

Nguyên Khải liếc Tiêu Vân Mặc đang say khướt, chắp tay với Lục Đào An: “Đa tạ cô nương, phần còn cứ giao cho chúng .”

Mấy đỡ Tiêu Vân Mặc phòng lên giường.

Sau khi sắp xếp thỏa, mấy cùng về phía Tề Nhược đang ở trong phòng, Tề Nhược nghĩ ngợi một lát : “Phải dỗ chịu giải cổ.”

Nói xong về phía Lục Đào An, Lục Đào An hiểu ý , đến bên cạnh Tiêu Vân Mặc xuống.

Nàng xuống, Tiêu Vân Mặc liền là nàng, mắt say lờ đờ nàng, nắm tay nàng đặt lên n.g.ự.c , mặt nở nụ hạnh phúc của một thiếu niên thuần khiết.

“Phu nhân, tối nay nàng đối xử với thật , đang ?”

Lục Đào An nhẹ nhàng lắc đầu, dịu dàng dỗ dành : “Không , đều là thật, phu quân thật sự nguyện ý ở đây mãi mãi bên ?”

Tiêu Vân Mặc gật đầu: “Đương nhiên, tấm lòng trời đất thể chứng giám.”

“Vậy phu quân tiên đáp ứng một chuyện, phu quân thể vì mà giải cổ ? Ta tin phu quân thật lòng yêu , nếu phu quân giải cổ cũng yêu như thế , liền mãi mãi ở bên .”

Tiêu Vân Mặc tình ý triền miên: “Chỉ cần phu nhân rời bỏ , nguyện ý.”

Lục Đào An : “Vậy , đây là tự đó nha.”

Sau đó vẫy tay với Tề Nhược, Tề Nhược hiểu ý, lấy cái hộp nhỏ mang theo bên , lấy con cổ bên trong .

 

Loading...