Sao Chổi Xuyên Không Cải Vận - Chương 142

Cập nhật lúc: 2025-04-29 13:02:24
Lượt xem: 59

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nghe bà cụ giải thích cặn kẽ, Vệ Nhị Trụ và Vệ Tam Trụ mới yên tâm phần nào. Hai em uống một bụng nước nguội trở nhà máy phân đạm việc.

Canh ngũ hành thanh tạng phát huy hiệu quả rõ rệt. Chỉ ba ngày, thuốc mà Vệ Thiêm Hỉ chuẩn mới dùng hết đến một nửa, cả nhà họ Vệ khỏi ho .

Không chỉ , bà cụ Vệ còn phát hiện các bệnh vặt khác cũng dần thuyên giảm. Tinh thần và thể chất đều hơn , da dẻ hồng hào, còn phù nề khi ngủ dậy, ăn uống ngon miệng, tiêu hóa cũng dễ dàng, cả tràn đầy sức sống.

Khi cả thôn Đầu Đạo Câu còn gầy guộc xanh xao vì đói kém, nhà họ Vệ ai nấy mặt mày hồng hào. Lúc trong thôn gặp , câu chào hỏi từ “Ăn ?” đổi thành “Hôm nay bớt ho ?”, chỉ riêng nhà họ Vệ là còn ho. Người đầu tiên nhận điều là thầy giáo ở trường tiểu học Ái Quốc.

Lũ trẻ vốn sức đề kháng yếu, khí amoniac kích thích, ho suốt cả ngày. Trong lớp, tiếng ho vang lên liên tục ngớt, cả thầy cô cũng ho ngừng. Chỉ lũ trẻ nhà họ Vệ là suốt cả tiết học, hiếm khi ho đến vài , ngoan ngoãn bài.

Thầy giáo đoán chắc bọn trẻ nhà họ Vệ uống thuốc trị ho, liền gọi Vệ Đông Chinh lên hỏi:

“Vệ Đông Chinh, nhà em mua thuốc trị ho cho em uống ?”

Lời dặn của bà cụ Vệ lập tức vang lên trong đầu Đông Chinh. Cậu lắc đầu trả lời:

“Không ạ. Là bà nội em tự nấu thuốc theo phương thuốc dân gian, uống xong là hết ho.”

Thầy giáo mà sững sờ: “Bà cụ Vệ đúng là giỏi thật, là hy vọng của cả thôn mà!”

“Vệ Đông Chinh, em hỏi bà nội xem thể bán cho thầy ít thuốc ? Thầy sẽ trả tiền, thầy ho đến sắp long cả phổi !”

May

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sao-choi-xuyen-khong-cai-van/chuong-142.html.]

Nhìn quanh thấy ai chú ý, thầy giáo vội rút một đồng nhét túi áo Đông Chinh, dặn dò:

“Nhớ đưa tiền cho bà nội em, bảo là thầy mua thuốc. Mai đến lớp thì mang thuốc đến cho thầy nhé!”

Đông Chinh đồng ý , chỉ bảo sẽ về hỏi bà nội. đáp ứng, lén giữ một đồng tiền đó cho .

Sau giờ học, lợi dụng lúc bà cụ để ý, lấy một ít thuốc mà Thiêm Hỉ chuẩn , gói giấy dầu, cẩn thận xóa sạch dấu vết khi lén lút rời khỏi nhà.

Sáng hôm , bà cụ Vệ dậy sớm nấu thuốc. Nhìn hũ thuốc, bà cụ nghĩ rằng trong nhà chuột, tự lẩm bẩm:

“Nhà máy phân đạm thật ghê gớm, chuột cũng đường sống. mấy con chuột khôn thật, trộm thuốc cứu mạng.”

Nói xong, bà cụ để tâm nữa, chỉ đậy kín hũ thuốc hơn, còn đặt thêm một viên gạch lên :

“Chuột thì thể khỏe đến ? Chẳng lẽ còn lật cả gạch?”

bà cụ đánh giá thấp quyết tâm của con “chuột” mang tên Vệ Đông Chinh.

Hôm , Đông Chinh mang gói thuốc đến sớm, lén nhét tay thầy giáo. Thầy giáo mở , thấy bên trong chỉ là mấy cọng rễ và lá cây, thầm nghĩ lừa, một đồng coi như mất oan.

tiếc tiền, thầy giáo vẫn thử nấu thuốc, uống xong bất ngờ thấy vị quá đắng, còn hậu ngọt, uống mãi thành hết nửa bát.

Thuở đó, giáo viên vất vả, một dạy ba lớp. Dạy xong lớp một kịp uống nước, lên lớp hai, đến lớp ba, cả ngày khô cả cổ họng. Cộng thêm khí amoniac, ai nấy ho đến khàn giọng, mỗi thở đau như xé phổi, tối cũng khó ngủ.

Uống xong bát thuốc, thầy cảm nhận ngay sự khác biệt, cơn nóng rát ở phổi giảm bớt, cổ họng bớt ngứa. Thầy uống thêm ba bát nữa, đổ phần còn phích nước, mang lên lớp để tiếp tục uống.

Loading...