Tiếng gậy đập con, nhưng đau trong lòng Lan Tử. Bà nức nở, cầu xin:
"Đông Chinh, con thật với bà , ? Đừng bà giận nữa. Sao con trộm đồ trong nhà? Nói , coi như xin con!"
Mồ hôi túa đầy trán và mặt, Đông Chinh vẫn nghiến răng chịu khai.
Vệ Tây Chinh mắt tinh, thấy từ túi áo của Vệ Đông Chinh rơi thứ gì đó, liền chạy tới nhặt lên xem, hét toáng lên: “Tiền! Nhiều tiền lắm! Bà nội, hai trong túi cả đống tiền! Anh, lấy tiền ở ? Có trộm tiền của bà nội ?”
Vệ Đông Chinh như con mèo giẫm đuôi, lập tức xù lông: “Không ! Anh ! Đừng bậy!”
dáng vẻ phản bác của trong mắt khác chẳng khác nào ngầm thừa nhận.
Lý Lan Tử con trai cả, nước mắt rưng rưng, dáng điệu như nàng Tây Thi ôm tim than thở: “Đông Chinh, con trộm tiền của bà nội? Nhà thiếu ăn, thiếu mặc gì ?”
Vệ Nhị Trụ giận tím mặt, gào lên: “Mẹ, đánh nó! Đánh thật mạnh ! Thằng nhãi chịu học hành đàng hoàng, học thói trộm gà trộm chó, đúng là mất mặt nhà họ Vệ! Đánh c.h.ế.t nó , coi như con đứa con nữa!”
Vệ Đông Chinh cứng cổ cãi: “Con trộm tiền! Số tiền là của thầy giáo trong trường mua thuốc của nhà . Con nghĩ trong nhà còn ai ho nữa, bán một ít cho thầy giáo cũng chuyện to tát, còn kiếm tiền, tại ?”
Bà cụ Vệ, đang cầm cây gậy củi trong tay, chợt khựng . Bà cụ nghi hoặc : “Cháu thật ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sao-choi-xuyen-khong-cai-van/chuong-144.html.]
Nhìn thấy tia hy vọng sống sót, Vệ Đông Chinh vội vàng giải thích: “Tất nhiên là thật , bà nội! Trà thuốc nhà hiệu nghiệm lắm, cả thôn giờ ai cũng ho dứt, cổ họng khàn luôn. Thầy giáo cháu bảo đến trạm y tế mua thuốc ho mãi mà đỡ, uống thuốc của nhà một cái là hết ho luôn… Bà nội, đây là cơ hội kiếm tiền mà!”
“Kiếm tiền?” Mắt bà cụ Vệ chớp chớp, giờ bà từng nghĩ đến chuyện kiếm tiền từ thuốc.
Vệ Đông Chinh nhân cơ hội tiếp tục thuyết phục: “Bà nội, bà cho cháu , mấy thứ từ mà ? Cháu tìm hiểu , chỉ thôn Đầu Đạo Câu ho, mà thôn Nhị Đạo Câu, Tam Đạo Câu cũng . Bà nghĩ xem, nếu nhà bán thuốc, thì sẽ kiếm bao nhiêu tiền?”
Bà cụ Vệ sa sầm mặt, quát lớn: “Bớt lảng ! Bà hỏi cháu, hôm qua trộm thuốc đem bán bao nhiêu tiền? Đồ trong nhà mà đem bán, tại nộp tiền về? Mày đưa bà thì cũng đưa cho cháu giữ, tự dưng giấu tiền trong túi là ý gì? Cháu tạo phản hả?”
Vệ Đông Chinh tiền kiếm giữ nổi, nhưng vẫn giữ chút ít, liền bịa chuyện: “Bà nội, một gói thuốc tám hào, cháu đưa hết cho bà là chứ?”
Bà cụ Vệ nhạt: “Cháu lừa bà chắc? Một gói tám hào mà thầy giáo cháu đưa hẳn một đồng, dư tờ lẻ nào? Vệ Đông Chinh, cháu thật đúng ? Bà mà còn coi cháu là kẻ trộm nữa thì thôi!”
May
Bà cụ sang Lý Lan Tử, giọng đầy uy lực: “Lý Lan Tử, quản thằng Đông Chinh cho . Từ ngày mai, nó khỏi học nữa, nhốt nó trong nhà cho ! Đứa nào mà đầy mồm dối, đến lúc nào thật mới ! Con mà quản nó, thì hai con cút khỏi nhà , đừng bao giờ !”
Lý Lan Tử mắng oan uổng, chỉ dẫn Vệ Đông Chinh phòng. Nhìn con trai đánh, quần kéo xuống, m.ô.n.g bầm tím sưng vù, bà giận thương, nước mắt ròng ròng: “Con đó, giờ cánh cứng đúng ? Dám giấu để dành tiền? Con giỏi thì ngoài tự kiếm mà để dành! Lấy đồ trong nhà đem bán, đây mà gọi là bản lĩnh hả?”
Vệ Đông Chinh cãi : “Cả nhà ai cũng hết ho , giữ gì? Uống nữa ích gì ? Bán cho khác còn kiếm tiền. Mẹ, con thế sai ?”
Vệ Nhị Trụ vì bà cụ Vệ véo tai mắng cho một trận quản con trai, tâm trạng tồi tệ vô cùng.