“Xí, con bé , dám trêu cả bà .” Bà cụ Vệ nhặt quần áo Thiêm Hỉ vứt lung tung chân, gấp giải thích:
“Bà nghĩ, nếu thứ đó ích, nhà nên để dành nhiều một chút, lỡ cần đến thì . Nhà bà dì hai cháu vẫn phần, thể thiếu phần của họ . Dù thì nhà máy phân đạm chẳng thể di dời ngay , dự trữ thêm chút thuốc cũng thiệt gì.”
“Bà ý bậy, nhà thiếu chút lương thực . Chủ yếu là vì thầy cô trường tiểu học Ái Quốc cứ nhờ Đông Chinh xin cho. Mình giúp thì ngại, chẳng mấy em các cháu đều học ở đó ? Nhỡ họ bụng hẹp hòi, khó các cháu thì ?”
“Giúp thì giúp, giữ chút quan hệ . Sau , nếu chuyện cần nhờ họ, họ cũng chẳng thể từ chối quá phũ phàng, hiểu ?”
Đó chính là sự khôn khéo trong cuộc đời của bà cụ Vệ.
Vệ Thiêm Hỉ suy nghĩ một lúc đồng ý với bà cụ Vệ:
“Được, sáng mai cháu sẽ học, chúng sẽ rừng đào thêm ít dược liệu. Cháu chỗ nào nhiều. Dù chỉ cần nhà máy phân đạm dời , chúng vẫn uống thuốc mỗi ngày. Tích trữ thêm chút dược liệu cũng gì . À, đúng , bà nhớ mang theo một cái gùi lớn nhé, cái túi vải nhỏ của cháu đựng bao nhiêu .”
Bà cụ Vệ định việc học quan trọng hơn, nhưng nghĩ đến thành tích xuất sắc của cháu gái ở lớp, mỗi thi đều mang về điểm tuyệt đối, bà cụ bèn đổi giọng:
“Nhóc Hỉ , lời cháu với ai khác, ?”
“Việc học vẫn quan trọng. bà những gì cháu đang học bây giờ cháu đều hiểu cả , đến trường cũng chỉ để ngủ. Vì bà mới đồng ý cho cháu nghỉ học. Về , khi bài học khó hơn, cháu chăm chỉ học hành. Cô năm và cô út của cháu đều thi đỗ những trường đại học tệ, nhưng bà , những trường đó là nhất nước. Cháu hãy cố thi một trường nhất để bà thể tự hào với bà dì hai của cháu, ?”
Vệ Thiêm Hỉ nghĩ đến những kiến thức học hành tinh Lobita và từ kiếp , vượt xa trình độ hiện tại cả về độ khó lẫn tính phức tạp, nên đáp mà chút khiêm nhường:
“Được ạ!”
Đang trong nhà vá tất, Tôn Nhị Anh đột nhiên hắt liên tục mấy cái, suýt nữa kim đ.â.m tay.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sao-choi-xuyen-khong-cai-van/chuong-148.html.]
...
Hai bà cháu thống nhất với , sáng sớm hôm sẽ dậy thật sớm rừng. Không chuyện phiếm thêm, cả hai lên giường ngủ sớm.
May
Sáng hôm , bà cụ Vệ vì lo chuyện sớm dậy, còn đặc biệt nướng thêm bánh vừng dày, nấu cả mì nước thanh đạm. Sau khi ăn xong, hai bà cháu đợi mặt trời lên liền khoác gùi lên núi.
Vệ Thiêm Hỉ nhờ "bàn tay vàng" nên rõ từng tấc đất, từng gốc cây trong rừng như lòng bàn tay, chẳng khác nào bản đồ sống của núi rừng. Biết bà cụ thu hái nhiều dược liệu, cô mải chơi mà dẫn bà cụ thẳng đến những nơi nhiều thảo dược mọc dày. Những chỗ thưa thớt chỉ vài ba cây, cô đều bỏ qua.
“Vắt kiệt ao để bắt cá, đốt rừng để săn thú” là điều cấm kỵ lớn nhất. Phát triển bền vững mới là con đường đúng đắn.
Dù Vệ Thiêm Hỉ dẫn đường, bà cụ Vệ vẫn bộ khá nhiều, hái đầy một gùi dược liệu mang về nhà mà chân tay rã rời. Nhìn cháu gái vẫn tung tăng nhảy nhót, bà cụ khỏi kinh ngạc:
“Nhóc Hỉ, cháu mệt ? Mau đây nghỉ với bà một chút.”
“Không , bà, cháu mệt. Bà cứ nghỉ . Cháu sân rửa sạch xử lý đống dược liệu , tối nay thể nấu thuốc luôn. Không thì Đông Chinh nhà cháu sẽ sốt ruột mất.”
Bà cụ Vệ yên tâm để cháu gái xử lý thuốc một , liền chống tay dậy:
“Để bà uống ngụm nước, bà sân giúp cháu. Để một cháu , bà đành lòng.”
Một cô bé nhỏ như hạt đỗ, nếu ở gia đình khác thì mỗi ngày chỉ nghịch đất, nỡ để con bé động tay bếp cầm d.a.o băm?
Dược liệu đào lên còn dính đầy đất. Có loại giữ phần rễ bỏ lá, loại giữ lá bỏ rễ, loại chỉ lấy cành, bỏ cả rễ lẫn lá. Vệ Thiêm Hỉ múc một chậu nước rửa sạch thảo dược, dùng kéo nhỏ cắt những phần cần thiết bỏ chậu. Xử lý xong, cô dùng d.a.o thái thuốc thành từng đoạn nhỏ.