Làm xong đó, Vệ Thiêm Hỉ lôi từ ngăn tủ bát một tấm đá xanh, dùng bàn chải chà sạch bụi lén đặt lên miệng bếp lò khi bà cụ để ý.
Khi , bà cụ Vệ trông thấy cô cháu gái nhỏ bé của đang ôm một tấm đá to như cái chậu đặt lên bếp, bà cụ hoảng hốt kêu lên:
“Trời ơi! Cháu gái cưng của bà, thứ nặng như thế, cháu mà nhấc nổi? Sao gọi bà giúp? Cháu bê tấm đá gì ?”
Vệ Thiêm Hỉ chỉ thảo dược thớt, :
“Sao khô dược liệu.”
“Sao khô dược liệu? Sao dùng chảo gang? Chảo gang nóng nhanh hơn nhiều, cần gì dùng tấm đá dày thế , bao giờ mới khô ?”
Vệ Thiêm Hỉ lắc đầu:
“Chảo gang nóng quá, cẩn thận sẽ cháy thuốc, dùng . Đá nóng chậm nhưng dễ cháy, mà khi nóng , tốc độ cũng chậm hơn chảo gang nhiều . Chảo gang thể dùng, nhưng bây giờ.”
“Vậy bao giờ thì dùng?” Bà cụ thắc mắc.
“Đợi thuốc khô . Lúc thuốc cứng và giòn, dễ cháy. Khi đó mới cần chảo gang để tăng nhiệt.”
Bà cụ hiểu đôi chút, thấy Vệ Thiêm Hỉ ghế con nghịch thuốc bên bếp lò, đôi mắt cứ díp như dính nam châm. Bà cụ kéo một chiếc ghế dựa bếp lò, cảm giác ấm lên liền bảo cháu gái:
“Nhóc Hỉ, bà buồn ngủ quá, đây chợp mắt một lát. Nếu cần bà giúp, nhớ gọi nhé.”
“Cháu , bà. Hay bà nhà ngủ giường , giường thoải mái hơn.” Vệ Thiêm Hỉ liếc bà cụ, thấy bà cụ quầng mắt thâm quầng, mấy ngày nay bà ngủ ngon, liền đề nghị.
Bà cụ ngáp lắc đầu, tựa lưng tường, rụt cổ :
“Không cần , bà đây sưởi lửa một lát là . Cháu cũng đừng gắng sức quá.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sao-choi-xuyen-khong-cai-van/chuong-149.html.]
Chẳng mấy chốc, bên bếp lò vang lên tiếng ngáy khe khẽ.
Vệ Thiêm Hỉ sợ bà cụ lạnh, liền chạy sân lấy một chiếc áo bông dày đắp cho bà, mới tiếp tục thuốc.
Bà cụ Vệ đánh thức bởi tiếng "xoạt xoạt". Mở mắt , bà cụ thấy cô cháu gái bé nhỏ đang cầm chảo gang lớn xào dược liệu, chiếc chảo đầy ụ thuốc đôi tay nhỏ bé vung lên thoăn thoắt. Lửa bốc lên từ đáy chảo chớp nhoáng khiến bà cụ thót tim.
“Trời ơi! Cháu đúng là đang chơi với lửa đấy! Mau xuống đây, để bà . Cháu định bà sợ c.h.ế.t ?”
Bà cụ Vệ vội vàng bế cháu gái xuống khỏi ghế con, tự cầm chảo lên, nhưng mới đảo vài thấy tay đau mỏi rã rời.
“Ôi trời, nhóc Hỉ, cháu cho bà , hình nhỏ bé thế mà sức mạnh như ? Làm cháu nâng cái chảo nặng thế ?”
Vệ Thiêm Hỉ đáp liền:
“Do cháu uống mạch nha đấy ạ! Thế nào, cháu giỏi ?”
May
Bà cụ Vệ bật , tin lời cháu .
Bà cụ Vệ Thiêm Hỉ bí mật với . Ban đầu bà cụ thấy buồn, nhưng cũng nghĩ thông. Đứa bé từ nhỏ khác thường, chút bí mật cũng gì lạ. Dù , cô điều, chuyện gì ngốc nghếch, bà cụ cũng bận tâm.
Thuốc khi xong, để nguội, bà cụ gói thành mấy gói bằng giấy dầu theo lượng Vệ Đông Chinh dặn. Bà cụ còn căn dặn Vệ Đông Chinh hôm mời thầy giáo đến nhà lấy.
Khi các thầy đến, bà cụ còn định hỏi xem Vệ Đông Chinh trả hết tiền vay . Nếu , bà sẽ tay nghiêm khắc dạy bảo thêm.
Quả bầu để lớn dần mà trĩu quả, trẻ con thì dạy bảo nghiêm khắc mà trưởng thành. Những đứa trẻ như Vệ Đông Chinh, đang ở độ tuổi hình thành nhân cách, nếu nhiễm thói thì khó lòng sửa đổi cả đời.
Việc nuôi dạy trẻ cũng giống như chăm sóc cây non. Chỉ khi uốn nắn từ nhỏ, cây mới thể vươn thẳng và phát triển cao lớn. Nếu cứ để mặc cho mọc tự nhiên, chẳng khi nào thành cây cong vẹo.
Vệ Đông Chinh bà cụ Vệ thất vọng. Số tiền nợ trả đầy đủ. Theo lời các thầy cô từ trường kể , thời gian , Vệ Đông Chinh chăm học hơn nhiều. Cậu bỏ thói quen qua loa, cẩu thả, tính tình cũng trở nên chững chạc. Cậu còn chủ động học chương trình cao hơn và đề nghị với hiệu trưởng trường tiểu học Ái Quốc xin phép học vượt cấp.