Bà cụ vốn giữ chuyện trong lòng. Trong bữa cơm, bà cụ thẳng thắn hỏi, khiến Bạch Dương ngượng ngùng, còn Vệ Đại Nha thì hề né tránh. Vừa mở miệng, chị rơm rớm nước mắt:
"Mẹ ơi, Bạch Dương nước ngoài, còn bảo đưa con cùng. Con , nhưng cả cha chồng đều khuyên con , rằng ở nước ngoài điều kiện hơn, hai đứa nên sang đó lập nghiệp, đừng lãng phí thời gian ở trong nước với cái môi trường rối ren ."
"Gì cơ? Ra nước ngoài? Đi ?" Bà cụ Vệ sững sờ.
Nước mắt Vệ Đại Nha rơi lã chã, như chuỗi hạt đứt dây, tuôn mãi ngừng:
"Sang bên đại dương, đến Mỹ. Cha chồng con bảo điều kiện bên đó hơn, giờ ở thủ đô nhiều nhà cũng đưa con cháu sang Mỹ. nghĩ xem, ngoài một năm tốn bao nhiêu tiền, mà để gì? Sang đó gì còn chẳng hiểu, thì sống thế nào đây?"
Bạch Dương thế liền mất bình tĩnh, lời lẽ đầy bực dọc:
"Không hiểu thì học dần! Các giáo sư của chẳng cũng , trình độ học thuật bên đó hơn hẳn trong nước ? Ra ngoài học thêm chút bản lĩnh chẳng hơn ? Cha cũng bảo , nữa. Em còn rõ gió đang thổi hướng nào ở thủ đô ? Biết ở thể gặp rắc rối, tránh tạm, đợi qua cơn về?"
Vệ Đại Nha Bạch Dương, chỉ ôm mặt nức nở.
Bà cụ Vệ tiếng rối bời tâm trí, liền đề nghị:
"Hay là con về nhà đẻ ở tạm? Cha chồng đưa Bạch Dương thì cứ để nó , còn con, nếu thì cứ ở . Hai vợ chồng bàn bạc kỹ, đừng cãi chỉ để phân đúng sai. Cha chồng con tránh gió thì tránh, chỉ cần hai đứa gì sai, đợi qua giai đoạn khó khăn, cả nhà vẫn yên ấm như cũ."
Nói xong, bà cụ tự vả miệng . Sao bà quên mất lời Vệ Thiêm Hỉ về thời gian?
Cơn gió dễ tránh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sao-choi-xuyen-khong-cai-van/chuong-182.html.]
Chỉ sợ một cái chớp mắt mười năm, Bạch Dương, vốn cao ráo, tuấn tú, nước ngoài một vòng mang theo cả bụng mưu mẹo. Đến lúc đó, liệu sẽ chán cũ, yêu mới, cưới một cô gái ngoại quốc trở về?
Vệ Đại Nha và Bạch Dương từ thủ đô về thăm đơn vị một chuyến dễ dàng. Thêm đó, cả hai đều ghé qua đơn vị cũ để thăm đồng nghiệp đây, nên đôi vợ chồng trẻ vội về, quyết định ở đến ngày 13 tháng Giêng mới .
Trong thời gian , tinh thần của Vệ Đại Nha vẻ lúc nào cũng thất thần. Khi chuyện với bà cụ Vệ, chị thường lơ đãng, khiến bà cụ lo lắng yên.
Không nhịn nữa, bà cụ Vệ tranh thủ buổi tối khi ai, len lén hỏi Vệ Thiêm Hỉ:
"Nhóc Hỉ, cháu tương lai của cô cháu ? Ý là, hôn nhân của cô và dượng liệu vấn đề gì , cô cháu ảnh hưởng từ nhà chồng ?"
Vệ Thiêm Hỉ thực từng cố ý xem chuyện . Bản cô mấy hứng thú với những vấn đề liên quan đến mệnh, thường thì ngoài những lúc xuất hiện cảnh báo bất ngờ, cô hầu như động đến những thứ liên quan đến mệnh lý.
May
"Thường xuyên gần bờ sông, tránh ướt giày? Một khi ướt giày, thì cũng chẳng khác gì rơi xuống sông."
Nghe bà cụ Vệ , Vệ Thiêm Hỉ suy nghĩ một lúc bảo:
"Mai cháu xem tướng cho cô nhé! Không trường hợp đặc biệt, bình thường cháu sẽ xem. Nếu gần đây chuyện gì xảy , chẳng hạn như năm đó bác cả và bác gái mùng 5 đầu năm, chỉ những ngày mới thể , qua mười ngày nửa tháng thì chẳng còn thấy gì."
Bà cụ Vệ lo lắng hỏi:
"Nhóc Hỉ, bà xem tướng sẽ mang xui xẻo cho xem, chẳng hạn như chịu cảnh cô độc, bệnh tật. Ví dụ như bà Lộ Thần ở quê , ai cũng bảo bà báo ứng vì tiết lộ thiên cơ quá nhiều. Nếu con xem tướng cho cô, vạ lây ? Nếu , thì thôi đừng xem nữa."
"Không , xem tướng chuyện bí mật. Chỉ cần theo đúng quy tắc, thần tiên che chở, sẽ báo ứng. Báo ứng chỉ đến với những kẻ cách xem tướng nhưng ai che chở, lén mượn năng lực thần tiên. Họ chẳng chịu báo ứng thì là gì?"