Nghĩ mà xem, nếu Vệ Đại Nha và Vệ Nhị Nha khi lấy chồng mà cắt đứt liên lạc với gia đình, khi nhà việc nhờ cậy hai chị em mà họ quan tâm, bà cụ Vệ chắc chắn sẽ tức chết.
Bà cụ Vệ đồng ý với bà cụ Lý, hỏi cần bao nhiêu, bà cụ hứa sẽ với Lan Tử khi tan . Bà cụ Lý đưa con – bốn mươi đồng. Bà cụ Vệ suy nghĩ mà lập tức đồng ý, còn an ủi bà cụ Lý: "Bà thông gia, cưới vợ cho con là việc quan trọng. sợ bốn mươi đồng đủ, bảo Lan Tử gửi thêm. quyết định sẽ gửi một trăm đồng. Bà cứ tổ chức hôn lễ thật đàng hoàng cho cháu, còn dư thì mua chút đồ ngon, đồ mà dùng. Dù con gái thể ở bên chăm sóc, thì gửi thêm tiền ."
May
Một trăm đồng với bà cụ Vệ chẳng khác nào mưa bụi, chẳng đáng là gì.
Bà cụ Lý mừng rỡ, liên tục cảm ơn qua ống .
Đứng bên cạnh bà cụ Lý, bà cụ Trương và bà cụ Diêu thấy bà cụ Vệ dễ chuyện như thì chút lo lắng trong lòng lập tức tan biến.
Bà cụ Diêu nhận lấy ống từ tay bà cụ Lý, thấy nhân viên lắp đặt loa đang chỉnh dây gần , liền dịch sang một chút. Với vẻ tự nhiên như nhà, bà cụ Diêu chuyện qua điện thoại với bà cụ Vệ:
“Bà thông gia, ngờ bà thoáng tính đến ! Bà quyết cho Lan Tử gửi về nhà đẻ trăm đồng, cũng nên bảo Thúy Phân gửi cho trăm đồng chứ? Đã là thông gia thì công bằng chứ, đúng ?”
Đầu dây bên , mặt bà cụ Vệ tối sầm . “Công bằng cái đầu bà ! Thật nghĩ dễ chuyện ? Bà công bằng thì hỏi xem con gái bà chịu để đưa tiền cho bà ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sao-choi-xuyen-khong-cai-van/chuong-228.html.]
“Con gái bà lúc sinh con suýt bước qua Quỷ Môn Quan để trở về, bà chăm sóc cẩn thận thì thôi, còn dẫn một đám trẻ con tới ăn bám, tổn thương lòng con gái bà đến mức nào, bà thấy hổ ? Bà còn mặt mũi đòi công bằng? Nếu bà chịu bớt mấy trò quái đản , sống tử tế nửa như , còn thể nín nhịn mà bảo Thúy Phân gửi chút tiền gọi là trả ơn sinh thành cho bà!”
“Ồ, hai các bà đúng là tụ thành một nhỉ? Có bà cụ Trương cũng đang ở đó luôn ?”
Bị nhắc đến bất ngờ, bà cụ Trương giật thót tim, khẽ , “Bà thông gia, cũng mặt đây.”
“Ồ, bà cũng định bảo Xuân Nha gửi tiền cho ? Bà còn nhớ mấy chuyện năm xưa ? Ngày thường coi con gái gì, giờ thấy chút lợi thì bu lấy như ruồi bâu! Các bà tự trọng ?”
“ mà , đừng giận . Chuyện sẽ thẳng với các cô con gái nhà bà. Xem họ giúp bà nhà họ Vệ đuổi thẳng cánh, thà giúp để giữ lấy sự yên . Quan hệ con đoạn tuyệt bao nhiêu năm , cứ nghĩ vá là vá ? Đang mơ giữa ban ngày !”
Bà cụ Vệ rằng, tại phòng truyền tin của thôn Đầu Đạo Câu, chiếc loa mới lắp đặt vẫn đang bật. Toàn bộ lời của bà cụ Vệ sót chữ nào, vang vọng khắp từng ngõ ngách trong thôn.
Tiếng quen thuộc truyền đến cả thôn giật thót . Đặc biệt, nhà họ Miêu phản ứng dữ dội nhất, đến mức Miêu Quải Tử suýt thì ngã xuống hố phân vì hoảng hồn giọng của bà cụ Vệ.
Nhà họ Diệp vẫn chuyển đến Dung Thành thì thời gian nhập học đại học đến.
Vì chuyện của Vệ Đại Nha, bà cụ Vệ coi thủ đô là nơi gợi nỗi đau nên đưa Vệ Thiêm Hỉ và các em của cô lên thủ đô nhập học. Người cởi mở hơn là Vệ Đại Nha, chị đưa hai em Vệ Triều và Vệ Dương tiễn Vệ Thiêm Hỉ đến trường Đại học Kinh Hoa.
Còn với bảy cháu trai khác, Vệ Đại Nha là tiễn, nhưng hành động khác hẳn. Sau khi đưa bọn họ đến ký túc xá, chị chỉ giúp trải giường, dúi cho mỗi đứa hai, ba mươi đồng, dặn cần quá tiết kiệm, đó rời mà chút lưu luyến.