đối với Vệ Thiêm Hỉ, Vệ Đại Nha tự chuẩn đủ đồ đạc cần thiết cho việc ở ký túc, giúp cô trải giường, còn dẫn cô dạo quanh thủ đô nhiều vòng, mua cho cô năm, sáu bộ quần áo thời thượng. Vệ Đại Nha cũng đưa Vệ Triều và Vệ Dương thăm thú một vòng các danh thắng nổi tiếng ở thủ đô, mới chuẩn trở về Dung Thành.
Ngày trở về, Vệ Thiêm Hỉ tự đưa Vệ Đại Nha đến ga tàu thủ đô. Nghĩ đến những chuyện sẽ xảy trong bảy, tám năm tới, cô thuận miệng với Vệ Đại Nha:
"Cô , thời kỳ sẽ đến mùa đông năm nay. Cô kinh doanh ? Giờ thể chuẩn , nghiên cứu kỹ việc kinh doanh. Khi chính sách mới ban hành, cô thể tự do kiếm tiền ."
Vệ Đại Nha sững sờ một lát, lo lắng hỏi:
"Thiêm Hỉ, cháu chính sách sẽ mở cửa, kinh doanh sẽ coi là đầu cơ trục lợi nữa đúng ?"
" ạ. Nhà nước chỉ xem kinh doanh là đầu cơ trục lợi, mà còn khuyến khích tích cực ăn. Cô kiếm tiền thì hãy tranh thủ cơ hội ."
Lời của Vệ Thiêm Hỉ, Vệ Đại Nha đương nhiên tin tưởng.
Khi sắp đến ga tàu, Vệ Đại Nha đột nhiên quyết định về Dung Thành ngay. Chị ở thủ đô thêm một thời gian, để hai em Vệ Triều và Vệ Dương ở cùng Vệ Thiêm Hỉ, để một câu:
"Cô tìm Đông Chinh của cháu."
Nói xong liền bỏ .
Vệ Đông Chinh học chuyên ngành tài chính, cần , Vệ Thiêm Hỉ cũng Vệ Đại Nha tìm để bàn chuyện ăn.
Quả nhiên, khi dẫn hai em họ dạo quanh Đại học Kinh Hoa, Vệ Thiêm Hỉ đưa bọn họ đến Đại học Thủy Mộc, mời hai bé mỗi một cây kẹo hồ lô kiểu Bắc Kinh. Khi trở về ký túc xá, Vệ Đại Nha và Vệ Đông Chinh chờ sẵn ở đó.
Vệ Đông Chinh cần nhờ đến Vệ Thiêm Hỉ, mặt gần như rõ hai chữ “nịnh bợ”. Anh vội vã chạy đến chỗ cô, đón lấy đồ đạc cô đang xách, nhanh nhẹn mang ký túc xá. Sau đó, trong tiếng quát tháo và truy đuổi của bà quản lý ký túc, vội vã lao khỏi tòa nhà.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sao-choi-xuyen-khong-cai-van/chuong-229.html.]
"Thiêm Hỉ, cùng ăn bữa cơm . Hôm nay mời em và cô."
Vệ Thiêm Hỉ liếc Vệ Đông Chinh, thì thầm:
"Chồn chúc Tết gà, chẳng ý gì."
Vệ Đông Chinh hổ, còn tranh cãi:
May
"Thiêm Hỉ, đừng thế. Anh đối với em là chân thành hết mực đấy. Em nghĩ thử xem, bao giờ hại em ? Quan hệ em chúng như , hại ai cũng thể hại em, nếu bà nội chẳng đánh c.h.ế.t ?"
Trong bữa ăn, vòng vo mãi, cuối cùng Vệ Đông Chinh và Vệ Đại Nha cũng trọng tâm – mượn tiền của Vệ Thiêm Hỉ.
"Thiêm Hỉ, em đừng lo. Anh và cô đều là đáng tin. Mượn tiền của em, chắc chắn bọn sẽ trả, mà còn vay . Anh sẽ chia cổ phần cho em, giống như em bán công thức thuốc cho xưởng thuốc Xuyên Trung . Em coi như đây là tiền góp vốn. Chỉ cần em đầu tư, chỉ việc mà kiếm tiền. Anh và cô sẽ lo thứ. Tỷ lệ chia theo nhà máy xà phòng, em sáu chúng bốn, ?"
Vệ Thiêm Hỉ lắc đầu:
"Không cần chia cho em nhiều thế . Em bốn phần, hai mỗi ba phần. Cô còn nuôi hai em Vệ Triều và Vệ Dương, cũng cần kiếm tiền để lập gia đình. À, hai định kinh doanh gì? Đã kế hoạch ?"
Vệ Đại Nha mỉm :
"Cô và cháu định bắt đầu từ những việc nhỏ . Ví dụ như xuống Dương Thành lấy hàng, nhập quần áo thời thượng về bán. Cô khắp nơi mấy năm nay, rõ nơi nào hàng mà rẻ, đều ghi trong sổ tay. Đây chính là lợi thế của chúng . Hy vọng sẽ sớm xây một cửa hàng tạp hóa lớn, hàng hóa đầy đủ nhất. Cháu thấy ?"
"Cửa hàng tạp hóa khổng lồ..."