Hạ Viễn thấy cô vẻ lấy tinh thần, lòng cũng nhẹ nhõm hơn một chút. Vui vẻ rời khỏi văn phòng của cô, nhận rằng, Vệ Thiêm Hỉ đang cầm bút, hai chữ lên sổ tay –’máy tính’.
Cô quyết định . Phải tìm cách tạo máy tính , nếu , khoa học thế quá chậm. Việc gì cũng tay, mà những vấn đề toán học con thể tính nổi. Đến cô, khi suy nghĩ về những bài toán , cũng tránh những cơn đau đầu.
Nhìn hai chữ ‘máy tính’ giấy, Vệ Thiêm Hỉ tự đặt cho một mục tiêu nhỏ – học bộ kiến thức liên quan đến linh kiện điện tử và công nghệ thông tin từ đầu đến cuối của hành tinh Lobita!
Sau khi xác định hướng nghiên cứu mới, Vệ Thiêm Hỉ xử lý xong công việc Viện Nghiên cứu Vật lý Hạt nhân giao, hẹn Hạ Viễn ăn một bát mì trộn chuẩn vị. Trong bữa ăn, cô còn rút một kết luận:
“Món mì vẫn ngon bằng mì bà nấu. Thầy Hạ, hôm nào đưa thầy đến nhà ăn thử mì trộn. Mì bà thể chuẩn vị như ở đây, nhưng mùi vị ngon hơn nhiều. Để bà pha thêm ít tương ớt nhà , đảm bảo thầy sẽ thích."
Đôi mắt Hạ Viễn sáng lên:
“Tương ớt? Là mang từ Dung Thành về ?"
“ , bà từ Dung Thành mang mấy lọ lên. Khi nào nghỉ đông về Dung Thành, chắc chắn sẽ mang thêm vài lọ lên."
Ăn xong bữa, Vệ Thiêm Hỉ vẫn bận tâm chuyện tìm hiểu tình hình nghiên cứu trong nước và quốc tế về lĩnh vực điện tử thông tin và máy tính, nên vội vàng từ biệt Hạ Viễn. Cô cầm theo thẻ mượn sách thẳng tiến đến thư viện Đại học Thủy Mộc.
Nhìn bóng dáng cô vội vã rời , Hạ Viễn khẽ , uống cạn chén canh mì còn sót trong bát.
"Dù thì việc Vệ Thiêm Hỉ mời đến nhà cũng là một điều đáng mừng."
Giữa cơn gió rét buốt miền Tây Bắc, Vệ Thiêm Hỉ đạp xe đến Đại học Thủy Mộc, dừng ở bãi để xe, đó thẳng thư viện.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sao-choi-xuyen-khong-cai-van/chuong-288.html.]
Dù chọn nghiên cứu lĩnh vực khoa học nào, việc nắm rõ tình hình nghiên cứu trong và ngoài nước đều là bước cần thiết, và cũng là bước tốn nhiều thời gian nhất.
Đại học Kinh Hoa thiên về các ngành khoa học nhân văn và một ngành khoa học tự nhiên, nên Vệ Thiêm Hỉ tìm những cuốn sách cần. Vì , cô đến thư viện Đại học Thủy Mộc, nơi bầu khí nghiên cứu khoa học kỹ thuật mạnh mẽ hơn.
Sau khi mượn sách, cô miệt mài suốt nửa ngày. Đến buổi chiều, khi các lớp bắt đầu, Vệ Thiêm Hỉ chạy đến khoa Điện tử Thông tin mới thành lập để một giáo sư già giảng bài. Cô nửa tiết thì nhận những điều vị giáo sư giảng dạy khá cơ bản. Thế là cô thu dọn đồ đạc, chuẩn rời .
May
Không vì giáo sư giảng , mà bởi nội dung quá sơ cấp. Mặc dù giá trị, nhưng cứ hai mươi câu mới một câu đáng . Theo Vệ Thiêm Hỉ, vì mất thời gian ở đây, cô thà trở thư viện sách còn hơn.
Nào ngờ ánh mắt vị giáo sư già tinh tường. Ông lập tức phát hiện cô đang rón rén chuẩn rời lớp. Lông mày ông nhíu , giọng trầm đầy uy nghi:
“Nữ sinh , đang trong giờ học, em đeo ba lô định ? Không nữa ? Trốn học sẽ trừ điểm chuyên cần đấy. Ba trốn học, em sẽ cấm thi học kỳ !”
Vệ Thiêm Hỉ khựng bước, ngượng ngùng :
“Thưa thầy, em đến ké ạ.”
Lời ngụ ý rõ ràng: “Thầy ơi, em sinh viên của thầy, nên dọa trừ điểm cấm thi cũng chẳng ảnh hưởng gì đến em. Vậy nên xin thầy cho phép em lặng lẽ rời mà để dấu vết, ạ?”
Đáng tiếc, suy nghĩ của vị giáo sư giống Vệ Thiêm Hỉ. Nghe cô đến ké, ông đột nhiên tỏ hứng thú. Ông lập tức mở lời:
“À, thì là sinh viên từ khoa khác. Em thích chuyên ngành Điện tử Thông tin ? Nếu thích thì cứ đến thêm vài buổi. Kỹ thuật điện tử thông tin triển vọng phát triển. Tuy thể em theo kịp vì những buổi , nhưng học thì cố gắng. Sau giờ học, thầy sẽ ở lớp một lát, thầy sẽ giới thiệu cho em vài cuốn sách chuyên ngành để tự học thêm. Những nội dung còn khá cơ bản, chịu khó một chút là em sẽ bắt kịp.”