Nhờ trình độ tiếng Thụy Điển xuất sắc, vẻ ngoài điển trai, cùng danh nghĩa là họ của Vệ Thiêm Hỉ, Vệ Tây Chinh vượt qua nhiều thử thách và thành công gia nhập đoàn công tác đến Thụy Điển.
Trước khi lên đường, bà cụ Vệ kéo tai dặn dò:
"Cháu sang đó thăm con bé Thiêm Hỉ, nếu nó sống , ấm ức gì, thì bảo nó cứ lo cho tương lai của , đừng bận tâm chuyện ở nhà. nếu nó sống , thì với nó rằng sức khỏe của bà ngày càng yếu, nếu nó về, lẽ sẽ kịp gặp bà cuối, nhớ ?"
Vệ Tây Chinh bà tinh , khỏe khoắn của mà thắc mắc:
"Bà ơi, bà như ?"
Bà cụ Vệ chỉ thở dài. Bao nhiêu năm trôi qua, đứa cháu trai vẫn ngốc như ngày nào. Dù học hành giỏi giang, lĩnh vực nào cũng xuất sắc, nhưng cứ mặt bà cụ là cái sự ngốc nghếch lộ rõ.
“Vì thế ? Cháu xem, vì thế ? Đồ ngốc, sắp kết hôn đến nơi , mà chút chuyện vặt thế cũng nghĩ !”
“Cả đời , điều bà mong mỏi nhất chính là các cháu đều tiền đồ. Nhìn từng đứa một trưởng thành, nên chuyện, bà còn mừng hơn là chính nên chuyện. Các cháu giống như những cháu diều do chính tay bà thả lên trời, bà mong các cháu bay càng cao càng . Vậy nên, nếu nhóc Hỉ sống ở bên ngoài, dù bà nhớ nó thế nào, cũng nghĩ cho tương lai của nó.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sao-choi-xuyen-khong-cai-van/chuong-320.html.]
“Cháu thử nghĩ xem, nó xa đến , giành bao nhiêu giải thưởng, còn nổi tiếng khắp thế giới. Nếu chỉ vì bà nhớ nó mà kéo nó về đây, bắt nó sống cạnh bà, cháu bảo như thế quá ích kỷ ? Nếu nhóc Hỉ sống vui vẻ ở bên ngoài, thì dù bà nhớ nó đến , trong lòng vẫn cảm thấy an ủi. Bà báo, thấy tên nó nhắc đến, cảm giác như đang thấy nó .”
“Bà mong các cháu tương lai sáng lạn, nên tuyệt đối trở thành gánh nặng cho các cháu.”
Bà cụ Vệ lau nước mắt, tiếp: “ bà cũng lo cho nhóc Hỉ. Tính cách của em cháu, bà còn rõ ? Nó xưa nay chỉ những điều , kể khổ. Rõ ràng mấy tờ báo rách bôi nhọ nó đến mức nào, mà khi về, nó còn tươi với bà rằng gì , bảo bà đừng lo lắng. bà thấy nó thầm trong chăn ban đêm.”
“Trong thư, nó lúc nào cũng ở Thụy Điển sống , ăn ngon, ngủ ngon, thầy cô và bạn bè đều . bà tin ? Đều là nước ngoài cả, mấy ai thật lòng tử tế? Ngày xưa chính đám nước ngoài khiến đất nước tan hoang. Ở bên đó, ai nó chịu bao nhiêu cực khổ!”
“Dù con bé may mắn, ai khó, nhưng bà ở Thụy Điển quanh năm lạnh lẽo. Em cháu sợ lạnh nhất, sống ở đó chắc chắn vất vả. Còn chuyện ăn uống nữa, cách xa đến mấy vạn dặm, đồ ăn cũng khác hẳn. Liệu nó quen ? Bà nước ngoài còn ăn thịt sống, em cháu kén ăn, mà chịu nổi chứ.”
Nghĩ đến đây, bà cụ Vệ càng thương xót cháu gái nhỏ, trong đầu hiện lên hình ảnh nhóc Hỉ đang đói rét, khổ sở và ức hiếp. Bà cụ bỗng bật nức nở, đ.ấ.m n.g.ự.c thình thịch trong sự đau đớn:
“Giá mà bà nó chịu nhiều khổ sở như thế, thì gì cũng để nó ! Đi một cái là hai năm, ngày nào bà cũng nhớ nó, chỉ ảnh nó cho đỡ nhớ. Lúc , bà đáng lẽ ngăn nó . Nếu sống nổi ở thủ đô, thì về Dung Thành cũng , sống thế nào chẳng là sống! Ôi, cháu gái yêu của bà ơi…”
May
“Chinh, nếu cháu qua đó mà thấy em cháu sống , thì cháu với nó rằng bà bệnh nặng lắm. Dù lừa, cũng tìm cách đưa nó về đây. Hiểu ? Bà mong các cháu thành đạt, nhưng càng mong các cháu bình an.”