Nghe giọng quen thuộc, cô cất tiếng gọi một tiếng “bà nội”, nhưng cổ họng như nghẹn , phát nổi âm nào.
Bà cụ hai cửa, cũng ngẩn , nước mắt ào ạt tuôn rơi.
Bà cụ , Thiêm Hỉ cũng theo. Chỉ Nilsen và hai đứa trẻ lúng túng .
May
Bà cụ Vệ là đầu tiên ngừng . Bà cụ lau nước mắt cho , sang lau nước mắt cho Thiêm Hỉ, lau : “Khóc gì chứ? Về là , bà mong ngày bao! Trước đây bà còn lo cháu xa như thế, ăn ngon, ngủ yên. giờ bà thấy mặt cháu tròn hơn vài vòng, cũng an tâm hơn. Đồ nhóc con vô tâm, chỉ thư, chẳng bao giờ chịu gửi tấm ảnh nào cho bà!”
“Đứng đó gì? Mau nhà ! Phải , Thiêm Hỉ, trai ngoại quốc là… bạn trai cháu ?”
Tuy đầu bà cụ Vệ gặp da trắng, mắt xanh, nhưng thấy cùng Thiêm Hỉ, bà khỏi nghi ngờ liệu cháu gái dẫn cháu rể về .
Câu hỏi của bà cụ khiến những cảm xúc bồi hồi trong lòng Thiêm Hỉ tan biến. Biết Nilsen hiểu tiếng Trung, cô đỏ mặt vội vàng giải thích: “Bà nghĩ lung tung gì ? Đây là học trò của cháu, từ Thụy Điển sang luận văn nghiệp thôi.”
“Hả? Là học trò ! Thế thì . Bà còn nghĩ nếu con dẫn một rể ngoại quốc về, bà tuy chấp nhận ngay , nhưng từ từ cũng sẽ miễn cưỡng đồng ý. Dù lớp bà dạy giờ cũng vài và cô ngoại quốc đấy!”
Bà cụ kéo Thiêm Hỉ nhà, đón tiếp Nilsen: “Ôi chao, trai ngoại quốc trai quá! Mau , bà c.h.ế.t đói !”
Thiêm Hỉ câu tiếng Anh ngô nghê của bà cụ, ngạc nhiên vui mừng: “Bà còn tiếng Anh nữa ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sao-choi-xuyen-khong-cai-van/chuong-326.html.]
“Chứ ! Học viện Điện ảnh Hí kịch bây giờ chỉ tuyển sinh viên trong nước, mà còn cả sinh viên nước ngoài. Lớp bà dạy mấy ngoại quốc, ai cũng quý bà, còn nhờ bà đặt tên cho họ nữa!” Bà cụ hào hứng khoe.
Thiêm Hỉ giật giật khóe mắt, cảm giác sét đánh giữa trời quang. Cô thử hỏi: “Bà đặt cho họ tên gì? Họ thích ?”
“Sao thích? Vui vẻ lắm! Có một cao lớn tên là Sử Mật Thiết Đản, một cô gái xinh tên là Lâm Đạt Xuân Hoa. Còn một bà thấy đặt tên là ưng ý nhất, tên là Đường Mỗ Tôn Ái Quốc!”
Khoe xong “tác phẩm” của , bà cụ sang hỏi Thiêm Hỉ: “Học trò ngoại quốc của cháu tên tiếng Trung ? Có cần bà đặt cho ?”
Thiêm Hỉ định từ chối, nhưng Nilsen sáng mắt lên, vui vẻ đồng ý: “Được ạ, cảm ơn bà nội Vệ.”
Thiêm Hỉ cau mày, Nilsen đổi thái độ nhanh ? Ở với cô thì khó chịu đủ điều, mà với bà nội cô tỏ sốt sắng thế ? Chẳng lẽ bà nội cô sức hút lớn đến ?
Bà cụ Nilsen tiếng Trung lưu loát, khỏi kinh ngạc: “Chà chà, trai ngoại quốc còn tiếng Trung cơ đấy! Nói giỏi quá! Nếu cháu đồng ý để bà đặt tên, thì quyết định , từ nay cháu tên là Phúc Thuận nhé! Ở Trung Quốc còn họ ‘Nghê’ nữa, cháu là Nghê Phúc Thuận!”
Nilsen hài lòng với tên tiếng Trung của . Anh hớn hở đem những câu khen ngợi tiếng Trung học từ bạn trong câu lạc bộ tennis với bà cụ, nào là ‘trường sinh bất lão’, ‘dung mạo như hoa’… khiến Thiêm Hỉ chỉ đỡ trán.
Khen cũng tâm một chút chứ! ‘Trường sinh bất lão’, ‘dung mạo như hoa’ mà đem với bà cụ hơn sáu mươi tuổi thì hợp gì ?
Bà cụ vui những lời khen . Bà cụ niềm nở mời Nilsen nhà, dúi hai đứa trẻ nhà Vệ Quang Minh cho Thiêm Hỉ, dặn: “Thiêm Hỉ, cháu ở nhà với Phúc Thuận một lát, trông chừng hai đứa giúp bà. Chúng nó nghịch lắm! Bà ngoài mua ít đồ, hôm nay chúng ăn lẩu!”
Hai năm rời nhà, thứ ở quê dường như quá nhiều đổi, vẫn giống hệt như đây. nếu để ý kỹ, những đổi chẳng hề ít.