Y tá xét nghiệm nhíu mày, hỏi:
“Giáo sư Vệ, cô lấy thuốc từ ? Đây đúng là thứ tai họa!”
Vệ Thiêm Hỉ đáp, sắc mặt nghiêm trọng:
“Nhặt ngoài đường.”
Y tá nghĩ cô thật nên cũng gặng hỏi thêm.
Cầm bảng phân tích, Vệ Thiêm Hỉ lập tức đạp xe đến đồn cảnh sát trình báo, đó mới về nhà.
Bà cụ Vệ bao giờ thấy cháu gái vẻ mặt nghiêm trọng như . Suốt thời gian đợi, bà cụ thấp thỏm yên. Thấy Thiêm Hỉ về, bà cụ vội thở phào nhẹ nhõm, bưng một cốc nước men sứ đón:
“Nhóc Hỉ, cháu thế? Sao chẳng chẳng rằng bỏ ?”
“Nội, nội trong thuốc đó gì ?” Vệ Thiêm Hỉ hỏi thẳng.
Bà cụ ngơ ngác:
“Thầy giảng hôm đó đây là thuốc từ dược liệu quý hiếm, như nhân sâm, nhung hươu, đông trùng hạ thảo, thiết bì thạch hộc… nên mới trị nhiều bệnh. Có chuyện gì ? Thuốc vấn đề ?”
Vệ Thiêm Hỉ suýt tức đến xỉu câu trả lời .
“Nội , bảo nhân sâm, nhung hươu là nội tin luôn hả? Nếu cháu thuốc là thứ hại , nội tin ?”
Bà cụ hoảng hốt:
“Nhóc Hỉ, đừng dọa nội! Nhiều uống bảo chỉ cần uống hai viên là thấy khỏe hẳn, chẳng còn đau nhức gì nữa.”
“Nội, ăn bả chuột xong một lúc là thăng thiên cực lạc luôn đấy.” Vệ Thiêm Hỉ đặt bảng phân tích thuốc xuống mặt bà cụ. “Nội xem , đây là kết quả xét nghiệm cháu mang từ bệnh viện trực thuộc Đại học Thủy Mộc về. Nội gọi cho cô út mà hỏi, xem mấy thành phần gây hại .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sao-choi-xuyen-khong-cai-van/chuong-362.html.]
Bà cụ Vệ mấy năm nay chăm chỉ học chữ nên . Cầm tờ giấy, bà cụ gọi ngay cho Vệ Nhị Nha, từng thành phần trong bảng phân tích. Xong xuôi, bà cụ hỏi:
May
“Nhị Nha, thuốc chỉ những thành phần như thế. Con , uống hại ?”
Đầu dây bên , Vệ Nhị Nha im lặng một lúc hỏi :
“Mẹ, uống thử ?”
“Chưa… bệnh đau nhức gì mà uống. Mẹ thấy phát miễn phí thì lấy về cất, già cả đau yếu, bệnh uống đỡ phiền các con. Nếu dùng đến, cũng thể cho dì hai và dượng hai. Hai họ yếu hơn , dì hai còn đau đầu nữa.”
Vệ Nhị Nha nghẹn lời, đáp:
“Mẹ, con mặt dì hai và dượng cảm ơn . đừng giữ thuốc nữa, vứt ngay ! Thuốc chất giảm đau quá liều với chất gây nghiện. Uống chỉ che mất bệnh thật, mà còn gây các biến chứng nặng nề. Quan trọng nhất là nó gây nghiện như hút thuốc phiện . Mẹ hiểu ?”
Cúp máy, bà cụ Vệ phịch xuống ghế, mặt thất thần hồi lâu. Đến khi Vệ Thiêm Hỉ mang cốc thanh tạng đến, bà cụ mới bừng tỉnh, mắt đỏ hoe, giọng run rẩy:
“Nhóc Hỉ, những kẻ đó rốt cuộc gì? Đã phát thuốc miễn phí, kiếm đồng nào, còn nhẫn tâm hại như thế?”
“Ai bảo họ kiếm tiền? Nội kể họ bảo uống miễn phí một tuần, đó thấy hiệu quả thì mua tiếp. Nội cô hai ? Thuốc gây nghiện, đến lúc đó bỏ cũng . Chẳng sẽ mua thêm ?”
“Thuốc rẻ, nguyên liệu thì đồ quý hiếm, họ phát miễn phí bán giá cao, cũng sẽ ngoan ngoãn móc tiền . Nội hiểu ? Đây là bẫy lừa dành cho những già cả ngây thơ, tin lời dụ ngọt thôi!”
Bà cụ Vệ tuyệt đối cho phép cuộc đời rực rỡ nửa của xuất hiện vết nhơ như thế. Rất nhanh, bà cụ thoát khỏi sự cay đắng vì lừa và tự nhủ rút kinh nghiệm từ cú sốc . Bà cụ sang với Vệ Thiêm Hỉ:
"Nhóc Hỉ, cháu xem chúng gì bây giờ? Mai bà nhất định vạch trần cái trò lừa đảo của bọn chúng!"
Vệ Thiêm Hỉ đáp:
"Bà thôi , đừng cố gì nữa, già cả còn tưởng là thanh niên chắc? Bọn chúng lập cả hội để lừa đảo thì chắc chắn ít. Lỡ chúng xô ngã đẩy bà thương, với tuổi của bà thì chịu nổi ? Trên đường về cháu báo cảnh sát , ngày mai họ sẽ giải quyết chuyện . Nếu bà thực sự xả giận, thì giấu trong đám đông, chờ khi cảnh sát bắt bọn chúng, bà chạy lên tát vài cái cũng muộn. Đám buôn bán hàng giả dính đến ma túy, đủ để tống tù cả đời. Biết chỉ vài tháng nữa là xử bắn."