Bà mặt dày như , cũng chẳng lanh lợi như chị dâu. Không nhà họ Vệ, lẽ bà vẫn chỉ cắm mặt đất ở thôn Đầu Đạo mà kiếm sống. Làm cơ hội sống ở biệt thự Dung Thành? Làm lên thủ đô thành thành phố? Làm tích lũy gia sản hàng triệu?
Càng nghĩ, Diêu Thúy Phân càng thấy chẳng gì áy náy với . Bà cảm thấy đơn giản là mắt khi thấy bà sống sung sướng.
Bà cụ Diêu tức đến mức yên, trong lòng khó chịu vô cùng:
“Thúy Phân, con ăn thuốc nổ ? Sao cứ chọc tức từng câu từng chữ thế? Con tức chết, lợi gì?”
“Con tức c.h.ế.t thì gì cho con? Căn nhà chia cho con viên gạch nào .” Diêu Thúy Phân ngáp dài. “Mẹ, đừng kể chuyện phiền lòng của nữa. Con giúp gì , mà cũng chẳng giúp. Để con ngủ một lát. Dạo ngày nào cũng bận chết. Giường ở nhà khách nệm bông, đau cả . Con nhớ cái đệm lông thiên nga ở nhà quá. Ráng chịu thêm hai ngày nữa là về thôi.”
Bà cụ Diêu nghẹn họng:
“Nệm bông mà còn chê, nhà chỉ cái chiếu rách thôi đấy!”
Đáp bà là tiếng ngáy đều đều.
Bà cụ Diêu: “...” Tức đến độ bay lên trời.
Nhìn gương mặt béo của Diêu Thúy Phân, bà cụ Diêu càng thêm giận.
Sinh con gái ích gì?
Chỉ hưởng thụ, chẳng nghĩ gì đến nhà!
Bản ăn béo ú, còn nhà thì gầy nhom!
Không nhịn nữa, bà cụ Diêu đá thẳng Diêu Thúy Phân, suýt bà rơi khỏi giường.
Diêu Thúy Phân giật tỉnh dậy, hoảng tức:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sao-choi-xuyen-khong-cai-van/chuong-448.html.]
“Mẹ!!! Mẹ ngủ thì thôi, còn đá con gì? Mẹ mà ghét con thế thì giờ con về nhà khách luôn đây!”
Bà cụ Diêu: “…” Giỏi lắm, còn dám dọa mày!
“Con định về nhà khách ? Về , về ngay ! Mẹ đây đúng là nuôi công con một , ? Nhìn ruột sống khổ sở, mà con ăn chơi sung sướng bên ngoài. Con còn lương tâm ? Bỏ mặc đẻ, chạy tới nịnh bợ chồng. Sao con hèn hạ thế chứ?”
Diêu Thúy Phân tung chăn dậy mặc quần áo, giọng đầy thách thức:
“Con đúng là nịnh bợ chồng đấy, ? Mẹ chồng con đối xử với con dâu cũng như với con gái ruột, con gả nhà họ Vệ gần ba mươi năm mà chồng vẫn cho tiền. Chưa từng thiếu con miếng ăn miếng uống, con thích gì chồng con cũng đáp ứng. Còn , cho con gì? Chỉ vòi vĩnh, một hai , nhưng mười tám , cây cối nào sống nổi qua mùa thu nữa chứ!”
Dứt lời, Diêu Thúy Phân mặc xong quần áo, nhảy xuống giường định xỏ giày.
Bà cụ Diêu thể để bà thật, vội vàng kéo bà , vui :
“Con ! Con định mấy năm nữa mới về ? Đợi đến lúc con , trong quan tài chờ chôn ! Thúy Phân, con thể nhẫn tâm thế . Mẹ thiên vị trai con, nhưng giờ sai , sửa. Con cho một cơ hội ? Để đối với con mấy ngày, ? Nếu áy náy c.h.ế.t mất.”
May
Diêu Thúy Phân nghi hoặc bà cụ Diêu:
“Thật ?”
Bà cụ Diêu thấy hy vọng, liên tục cam đoan:
“Thật! Còn thật hơn cả vàng ròng!”
“Vậy , cũng cần đối với con gì. Đừng phiền con, để con ngủ ngon là . Sáng mai con về nhà khách ở huyện bia mộ cho cha chồng, mà cản con ngủ là con việc . Ban đêm con nhất định ngủ ngon, thì dễ nhăn da lắm. Mẹ con tốn bao nhiêu thời gian để chăm sóc da ? Mẹ con mất giấc, ít nhất con mất ba tháng mới phục hồi !”
Bà cụ Diêu: “…” Con ruột bằng cái mặt già của nó ?