Trái tim Vệ Thiêm Hỉ đập rộn ràng!
Cô cầm bản báo cáo lên, lật qua vài trang, lập tức cảm nhận sự đáng sợ của cụm từ "lạ nghề". Cô đóng báo cáo , với :
" sẽ chuyển đề xuất cho cô và trai . Họ là những chuyên nghiệp và cũng luôn quản lý Tân Thời Đại. can thiệp quá nhiều. kinh phí cho dự án Kết nối thông tin và Kết nối con , cứ yên tâm. Dù lấy từ tài khoản cá nhân của , cũng sẽ xoay xở đủ."
Lạc Thư Văn hài lòng, tựa lên bàn việc của cô, hỏi:
"Trưa nay cô rảnh ? ăn món vịt ở đây."
Vệ Thiêm Hỉ: "..."
May
Cô thực sự hiểu vịt gì đặc biệt. Sống ở thủ đô nhiều năm, cô chẳng cảm thấy hứng thú gì với món ăn . Thế mà Nilsen đến từ Thụy Điển và Lạc Thư Văn từ hành tinh Lobita, cả hai đều món vịt chinh phục.
Điều cô ngờ nhất là, tại quán vịt , cô gặp bà cụ Vệ, và bên cạnh bà cụ là một ông cụ trông vô cùng rạng rỡ.
Vệ Thiêm Hỉ: "???" Cô như ngửi thấy mùi vị của mùa xuân!
Vệ Thiêm Hỉ kéo Lạc Thư Văn , rón rén bước tới chiếc bàn bên cạnh bàn của bà cụ Vệ, chỉ cách một tấm bình phong.
Vịt mang lên, Vệ Thiêm Hỉ hiệu bằng miệng cho Lạc Thư Văn: “Ăn , đừng lên tiếng.”
Lạc Thư Văn hiểu ý, nhưng vẻ mặt đầy ngạc nhiên khi thấy Vệ Thiêm Hỉ cứ dịch ghế của từng chút một, gần như dán sát tấm bình phong.
Từ phía bên , giọng vang lên mơ hồ.
Một ông lão cất tiếng:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sao-choi-xuyen-khong-cai-van/chuong-457.html.]
“Bà , bà thật sự cân nhắc đến ? thấy cũng lắm mà. Người thì khỏe khoắn, cơ thể , còn lương hưu nữa. Nếu bà cùng sống chung, về chắc chắn lo chuyện ăn mặc.”
Bà cụ Vệ vẫn giữ gương mặt lạnh nhạt, bà cụ kéo tay áo lên, chỉ chiếc vòng ngọc bích xanh biếc cổ tay đáp:
“Ông cái vòng tay của xem, giống lo ăn lo mặc ? Ông bảo ông khỏe khoắn? Xin , chồng dù mất, nhưng khi còn sống, trông còn phong độ hơn ông nhiều. Ông cơ thể ? thấy chân tay ông nhanh nhẹn lắm. Ông lương hưu? Ông nghĩ cần đến tiền lương hưu của ông ?”
Vệ Thiêm Hỉ mà phấn khích mặt. Hóa bà nội cô đang gặp mặt!
Cả đời bà nội vất vả, giờ tuổi già mà chút niềm vui chiều tà thì cũng chứ nhỉ.
Chỉ là… hướng của buổi gặp mặt hình như gì đó sai sai. Nghe thế nào cũng thấy ông lão nhiệt tình đơn phương, còn bà nội cô thì chẳng vẻ gì là đồng ý cả.
Vệ Thiêm Hỉ ghé sát tấm bình phong, định thêm chút nữa, thì nhân viên phục vụ của quán vịt bước tới, nhẹ nhàng nhắc nhở:
“Thưa cô, xin hãy tôn trọng sự riêng tư của khác, đừng lén cuộc trò chuyện của họ.”
Ngọn lửa hóng hớt mặt Vệ Thiêm Hỉ lập tức tắt ngấm.
Lạc Thư Văn đang mải mê nhai vịt , suýt nữa đổ đĩa tương ngọt trong tay khi thấy lời nhắc nhở của nhân viên phục vụ.
Phía bên , bà cụ Vệ cũng thấy lời nhắc đang lén, cơn giận lập tức bùng lên. Bà cụ đập mạnh bàn lao ngoài, quát:
“Ai mà tai dài thế? Rảnh rỗi quá ? Tới đây lén chuyện của khác!”
Bà cụ Vệ xông tới, trông đầy sát khí. Đến khi thấy Vệ Thiêm Hỉ với vẻ mặt ngượng nghịu đang dán tấm bình phong, bà cụ sững :
“Nhóc Hỉ! Sao là cháu?”
Vệ Thiêm Hỉ chẳng giải thích thế nào, chỉ đành giữ nụ gượng gạo nhưng lịch sự, im lặng chịu trận.
Bà cụ Vệ sực nhớ rằng chuyện cháu gái thấy hết, khuôn mặt lập tức đỏ bừng. bà cụ là giàu kinh nghiệm, chỉ trong chớp mắt nghĩ cách đổi chủ đề.