Tôn Tiểu Anh thấy bà cụ Vệ thái độ cứng rắn, cầm đũa gắp một miếng thịt mỡ nhỏ đưa miệng, run rẩy, nước mắt rơi lã chã xuống bát thịt.
Hương vị quen thuộc, cảm giác quen thuộc. Bà thật mang về nhà cho con trai, cháu trai nếm thử.
Bà cụ Vệ bộ dạng nước mắt đầy mặt của Tôn Tiểu Anh với vẻ mặt ghét bỏ, giục: “Sao thế? Thịt nhà độc ? Ăn thì ép cô đầu thai ngay chắc? Muốn ăn thì ăn nhanh , ăn xong về Nhị Đạo Câu của cô, đừng ở mặt ngứa mắt!”
“Hai mươi năm qua , sớm coi như còn cô em gái . Còn cô thì ? Năm đó cô thể mở to mắt chị cả ruột và cháu ruột sắp c.h.ế.t đói vì thiếu lương thực. Tiểu Anh, coi như chị gái và cháu trai cô c.h.ế.t lâu !”
“Em , em , chị!” Nước mắt lưng tròng, Tôn Tiểu Anh nghẹn ngào lên tiếng. Một tiếng “chị” khiến cả bà cụ Vệ lẫn Tôn Nhị Anh đều chấn động.
Bà cụ Vệ thấy phiền, gọi một tiếng "chị" đến phát cáu, liền đập bàn một cái. Tiếng đập khiến Vương Phương sợ đến suýt ngã khỏi giường đất. Bà cụ Vệ hỏi Tôn Tiểu Anh: “Rốt cuộc cô ăn ? Không ăn thì về ngay, mà lề mề thế?”
“Đại Nha, xem dì ba của con ăn thế nào, ăn bao nhiêu thì cứ ăn, nhà thím Đại Toàn xin một con ch.ó con về. Bát thịt của dì ba rơi nước mắt , bẩn . Nếu ăn hết thì đổ cho chó con ăn! Nuôi chó ít còn giữ nhà, nuôi kẻ vong ơn thì gì?”
Bà cụ Vệ tức giận bước cửa. Tôn Nhị Anh bóng lưng bà cụ Vệ một lúc lâu, thấy dáng của chị cả lảo đảo. Bà cô thầm nghĩ, dù cho bà chị cứng miệng đến , rốt cuộc lòng chị cả cũng tổn thương sâu sắc từ chuyện năm xưa.
Một trái tim nguội lạnh, dễ mềm chỉ vì vài giọt nước mắt?
Tôn Tiểu Anh thấy đường lui chặn, đành cố gắng nhét thịt bụng . Vừa ăn , ai còn tưởng bà đang ăn thuốc chuột ép đến đường cùng. Ăn xong, ngay cả chút nước dầu trong bát, bà cũng uống sạch. Rồi bà lau miệng, với Tôn Nhị Anh: “Chị, chúng về thôi. Hức...”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sao-choi-xuyen-khong-cai-van/chuong-50.html.]
Tôn Nhị Anh: … “Đã no căng bụng , về thì chẳng lẽ ở tiếp tục chịu mắng?”
Tôn Nhị Anh, Tôn Tiểu Anh và Vương Phương Vệ Đại Nha tiễn cổng. Vừa khỏi cổng liền thấy bà cụ Vệ ôm một con ch.ó lông đen bên ngoài. Tôn Tiểu Anh khựng , bước chân ngừng hẳn.
bà cụ Vệ chẳng buồn bà , chỉ với Vệ Đại Nha: “Đại Nha, mau quét dọn sân . Sống gần lâm trường đúng là chỗ bất tiện, chú ý một chút là gió thổi đầy lá rụng sân. Quét cũng hết. Nhị Nha, con nhà tháo ga trải giường , thấy nó bẩn. Nhớ đun nước giặt sạch sẽ!”
Đây chính là quét sạch, đuổi khéo .
Tôn Tiểu Anh vai run run, rốt cuộc cũng nén tiếng , đầu với bà cụ Vệ một câu: “Chị, em sai .” Sau đó, bà rảo bước chạy .
May
Tôn Nhị Anh sợ Tôn Tiểu Anh va đập, vội nhắc Vương Phương theo để ý. chỉ đầu , cửa sân nhà họ Vệ đóng kín.
“Chị, chị chẳng chút nào! Em là em, Tiểu Anh là Tiểu Anh!” Tôn Nhị Anh tức đến mức đập cửa.
Trong sân vang lên tiếng bà cụ Vệ cất cao giọng hát: “Anh Lưu chuyện thật lệch lạc, ai bảo con gái bằng con trai…”
Bài hát chính là chỗ dựa tinh thần giúp bà cụ Vệ vượt qua những tháng ngày gian khổ đây. Khi , bà cụ rằng, dù bà cụ là một góa phụ, bà cụ vẫn thể nuôi lớn năm đứa con.
...